MỐI TÌNH NGỌT NGÀO VỚI ANH CHỦ NHÀ - Chương 5
18
Tôi mở điện thoại, đang định gọi đồ ăn ngoài thì thấy tin nhắn của Trình Tinh Dã:
“Đừng gọi đồ ăn ngoài tối nay, anh mang cơm qua cho em.”
Gần đây Trình Tinh Dã rất say mê nâng cao tay nghề nấu nướng, thậm chí còn đăng ký một khóa học.
Tôi đã từng ăn và thấy số tiền đó rất xứng đáng.
Bây giờ ngày nào tan làm anh cũng đón tôi, sau đó qua nhà tôi nấu ăn cùng tôi ăn, tiện tay vuốt ve Béo Hổ.
À, để tiện lợi hơn, anh còn mua thêm một căn hộ trong khu tôi đang ở.
Chết tiệt, giờ tôi cũng có nhà rồi, không cản nổi.
Trình Tinh Dã cứ thế xách hộp cơm bước vào.
Thẩm Điềm là người nhìn thấy anh đầu tiên, hét lên: “Ôi trời, anh chàng mang hoa!”
Giọng cô ấy không nhỏ, mấy đồng nghiệp đang tụ lại chia đồ ăn cũng quay ra nhìn.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Tinh Dã đặt hộp cơm xuống bàn tôi.
Rồi anh giơ ngón tay trỏ phải ra, vẻ mặt tội nghiệp: “Em xem, bị cái nồi cũ trong nhà em làm bỏng đấy, đau chết đi được.”
Thật hết cách.
Thẩm Điềm đưa ánh mắt từ anh sang tôi, rồi lại từ tôi sang anh, lần nữa, rồi lần nữa.
Đột nhiên như bừng tỉnh: “Thì ra hôm đó anh ấy chờ là chờ cậu!”
Một đồng nghiệp đi ngang qua bàn tôi, vừa cười vừa trêu: “Tô Hà, thảo nào lúc nãy cậu không gọi đồ ăn cùng bọn mình, hóa ra là có người nhà mang cơm tới nhỉ.”
Trình Tinh Dã có vẻ rất vừa ý câu nói này, còn liếc đồng nghiệp kia một cái đầy tán thưởng.
Tôi dán miếng băng cá nhân lên ngón tay anh, rồi ra lệnh anh đi cho Béo Hổ ăn.
Cơm anh mang tới nhiều đủ cho tôi và cả Thẩm Điềm cùng ăn.
Cô ấy ngồi bên cạnh, cẩn thận đếm trên đầu ngón tay những điểm tốt của Trình Tinh Dã.
“Giàu có, đẹp trai, biết nấu ăn, lại còn chu đáo, biết quan tâm, chẳng lẽ anh ta không có khuyết điểm nào sao?”
Khuyết điểm ư? Tạm thời tôi chưa phát hiện ra.
Nhưng người ta khi theo đuổi đối phương luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình.
“À, lúc nãy tôi thấy mặt Tạ Tùng Hàn rồi, trông khó coi cực luôn. Chu Lạc Yên cũng chẳng kém gì, sướng chết tôi.”
“Thật á? Sao cậu không lén chụp lại để tôi cũng được hả hê?”
“Ha ha ha ha ha…”
Hai chúng tôi nhìn nhau, cười đến ngã nghiêng.
19
Tôi đang rửa hộp cơm trong phòng nước thì Tạ Tùng Hàn bước vào, mặt lạnh như tiền.
“Tô Hà, chả trách em chia tay với tôi nhanh thế, hóa ra là bám được đại gia rồi.”
Tôi: “Ồ, anh tổn thương à?”
Tạ Tùng Hàn: “…”
Anh ta chưa chịu bỏ cuộc, giọng điệu chua ngoa lại vang lên: “Em hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Chu Lạc Yên, nhưng còn em thì sao? Hơn tôi ở chỗ nào? Lúc yêu tôi thì tỏ ra thanh cao lắm, giờ thì ra mặt chỉ là loại nịnh trên đạp dưới mà thôi.”
Tôi: “Đúng rồi, không sai. Thế rồi sao, muốn đánh chết tôi à?”
Tạ Tùng Hàn không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, lập tức nghẹn lời.
Đúng là thế, với loại người tự cao tự đại như anh ta, phí bao nhiêu lời cũng vô ích.
Cách tốt nhất là dùng chính chiêu của họ để trị họ.
Tôi rút giấy lau tay, bình tĩnh nói: “Xin tuyên bố một điều, tôi chia tay anh chỉ đơn giản vì nhân phẩm của anh quá tệ.”
Rồi tôi phớt lờ khuôn mặt đang tức giận méo mó của anh ta, quay người đi thẳng.
20
Hôm đó tôi vẫn như thường lệ, ở văn phòng báo cáo công việc với quản lý.
Không ngờ chị ấy lại đột ngột hỏi: “Cô và cậu trai theo đuổi cô thế nào rồi?”
Cũng chẳng lạ gì khi quản lý biết.
Chỉ cần tăng ca, ngoài anh giao hàng đến đúng giờ, còn có Trình Tinh Dã cũng đúng giờ xuất hiện ở công ty.
Lần nào đến, anh ấy cũng ăn mặc chỉnh tề, ai biết thì hiểu là anh đến mang cơm, ai không biết chắc nghĩ anh đến mua lại công ty chúng tôi.
Tôi bảo anh ấy bớt phô trương đi, nhưng anh lại nghiêm túc đáp: “Tô Hà, em không hiểu, đây là cuộc chiến tranh đua nam tính. Mục đích là để một số người trong văn phòng biết khó mà lui.”
“Trình Tinh Dã, anh không thể giống số tiền của anh sao…”
Đáng ghét, số tiền của anh ấy lại không ít.
Thấy tôi lườm, Trình Tinh Dã lập tức xụ mặt, ánh mắt nhìn tôi tha thiết.
Biểu cảm ấy, y chang Béo Hổ.
“Được rồi, anh có làm em thấy mất mặt không?
“Anh biết lỗi rồi, Tô Hà, em đừng giận anh nhé.”
Trời ơi, lại chiêu này, tôi bị “câu” rồi.
Từ việc nghi ngờ Tạ Tùng Hàn, đến việc hiểu cho anh ấy rồi trở thành anh ấy, tôi đã trải qua hết.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng có cảm giác căng thẳng như bị bắt quả tang yêu vụng hồi cấp ba.
Tôi dè dặt hỏi: “Có chuyện gì sao, sếp? Chẳng lẽ đã ảnh hưởng đến công việc?”
“Không, công việc em làm rất tốt. Chỉ là tôi sợ nếu em muốn kết hôn sinh con, tôi sẽ tiếc không muốn để em đi.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Haha, sếp nghĩ nhiều rồi.”
Tôi giơ tay quá đầu, bày tỏ lòng trung thành: “Thề chết bảo vệ nữ hoàng.”
“Cút đi.”
21
Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, lúc nào cũng tính xa trông rộng.
Chỉ có điều, hơi xa quá rồi.
Tôi và Trình Tinh Dã hiện vẫn đang ở giai đoạn anh theo đuổi, tôi được theo đuổi.
Duy trì trạng thái này đã vài tháng, hình như cả hai chúng tôi đều rất hài lòng.
Chị tôi từng nói, bạn có thể từ chối một người đàn ông tặng bạn hoa, nhưng không thể từ chối một người đàn ông khuya khoắt nấu canh cho bạn.
Chị ấy chính là bị anh rể tôi chinh phục theo cách đó.
Và bây giờ, tôi cũng có nồi canh của mình.
“Chết tiệt, nóng chết tôi rồi.”
Trình Tinh Dã xoa xoa vành tai, sau đó tiếp tục múc canh vào bát nhỏ.
“Canh gà đen hạt sen táo đỏ, bổ khí dưỡng huyết, rất hợp với một người làm việc quần quật như em.”
“Cái gà này đen đúng chuẩn gà đen rồi.”
“Hehe, tôi thêm 5 quả sung khô vào, bớt được mùi thuốc.”
“Tài giỏi quá, chẳng lẽ anh là thần bếp tiểu Phúc Quý đầu thai à?”
Tôi ngắt lời anh: “Trình Tinh Dã, nếu chúng ta thành đôi, em có phải khỏi trả tiền thuê nhà không?”
Anh khựng lại, ánh mắt đột nhiên sáng rực, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
“Tiền thuê nhà cái gì, mạng này anh cũng đưa em.”
Haha, giảm một ông chủ nhà, tăng một anh bạn trai.
Ngoại truyện
Hôm nay Tô Hà về sớm hơn thường lệ, cô dự định trổ tài nấu nướng để mời Trình Tinh Dã một bữa cơm ra trò. Trước đây, cô luôn nghĩ chỉ cần người đàn ông trong nhà biết nấu ăn là đủ, nhưng gần đây Tô Hà lại phát hiện mình cũng muốn thử sức một chút, ít nhất là để chứng minh rằng mình không phải là “trâu ngựa” như anh ấy thường trêu đùa.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Trình Tinh Dã ngồi ở bàn bếp, nhìn đống thực phẩm mà cô mới mua về, ánh mắt không giấu được sự tò mò. “Em định nấu gì thế?” anh hỏi, miệng mỉm cười, nhưng rõ ràng là đang ngờ vực về tài nấu nướng của cô.
Tô Hà hắng giọng: “Hôm nay em sẽ làm món thịt kho tàu và canh cải xanh.” Rồi cô vội bổ sung thêm: “Em đã tra trên mạng công thức rồi, rất đơn giản.”
Trình Tinh Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Thật chứ? Em muốn anh đứng cạnh chỉ em không?” Anh nói, rõ ràng là đang chuẩn bị sẵn tinh thần “dọn dẹp hậu quả”.
“Không cần!” Tô Hà quyết tâm giữ vững khí thế. “Anh cứ chờ mà thưởng thức.”
Nói là làm, cô hì hục chuẩn bị nguyên liệu, bật bếp, đảo thịt, đun canh.
Sau một lúc khói bếp nghi ngút, một mùi thơm kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong phòng.
Trình Tinh Dã ngồi bên ngoài, không nhịn được mà hỏi vọng vào: “Em có chắc là đúng công thức không?”
“Anh im lặng đi!” Tô Hà lớn tiếng đáp, nhưng trong lòng hơi dao động.
Hình như cô đã bỏ hơi nhiều đường, và có lẽ là hơi ít nước mắm. Nhưng không sao, cô tin rằng mình có thể “chữa cháy” bằng cách tăng thêm nước.
Khi món ăn cuối cùng cũng được dọn ra bàn, Trình Tinh Dã không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt có phần hơi cháy cạnh và bát canh màu xanh không đều.
“Thế nào?” Tô Hà tự tin hỏi, mặc dù trong lòng hơi run.
Trình Tinh Dã gắp một miếng thịt, nếm thử. Rồi anh khẽ gật đầu. “Ừ, ăn được đấy.” Sau đó, anh gắp một miếng cải, nhai một lúc, rồi lại gật đầu: “Ừ, cũng được.”
Tô Hà ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật,” anh đáp, nhưng ánh mắt khẽ lấp lánh như đang nhịn cười.
Sau bữa cơm, Trình Tinh Dã xắn tay áo dọn dẹp bát đĩa, vừa làm vừa cười thầm.
Tô Hà đứng sau nhìn theo, chợt nghĩ, đúng là dù nấu ăn không ngon, cô vẫn thật may mắn khi có một người như anh.
Cô mỉm cười, nghĩ bụng lần sau nhất định sẽ học nấu món khác, và hy vọng không ai phải mời cơm nữa.
[Toàn văn hoàn.]