NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Một Chồng Không Ăn Cơm Hai Nhà - Chương 1

  1. Home
  2. Một Chồng Không Ăn Cơm Hai Nhà
  3. Chương 1
Next

1.

“Như An, lần này xác định chắc chắn chưa? Đây là chuyện cả đời người đấy.”

“Em ghi là Đại học Tài chính Quảng Châu đúng không?”

Tôi nghiêm túc gật đầu với thầy giáo, trịnh trọng nộp lại tờ nguyện vọng.

“Em với thầy Phó nhà em đúng là… Một người sáng đến đổi, một người chiều lại đến đổi. May mà còn kịp thời hạn cuối, trễ thêm chút nữa là không sửa được đâu.”

Bước ra khỏi văn phòng, tôi cảm thấy như vừa trút được tảng đá đè nặng trong lòng.

Qua chiều nay rồi thì Phó Nguyên Thanh sẽ không thể nào sửa lại nguyện vọng của tôi được nữa.

Cũng có nghĩa là kiếp này, tôi sẽ không còn dính dáng gì đến hắn, càng không có chuyện kết hôn.

Tôi sẽ đoạn tuyệt tất cả với con người đó.

2.

Kiếp trước, điểm thi đại học của tôi rất tốt, tôi định nộp vào ngành kinh tế thương mại tại thành phố mình.

Nhưng khi có kết quả trúng tuyển, tôi mới biết, vào ngày thứ hai sau khi nộp hồ sơ, Phó Nguyên Thanh đã lấy danh nghĩa vị hôn phu của tôi, tự ý sửa nguyện vọng thành Sư phạm địa phương.

Tôi chất vấn hắn tại sao.

“Em học sư phạm, sau này làm cô giáo, thời gian rảnh rỗi, tiện chăm lo gia đình và con cái.”

“Có gì không tốt đâu, con gái học thương mại thì được gì?”

Lúc đó tôi còn trẻ, bị thứ tình yêu mình mơ tưởng làm mờ mắt, cũng chẳng phản bác lại hắn.

Rồi nhanh chóng tôi kết hôn với hắn, nhưng chưa học hết năm đầu đại học thì có thai.

Thai nghén nặng, tôi phải bảo lưu nửa năm để dưỡng thai.

Sinh con xong, tôi vừa học vừa dắt con ra chợ bày hàng kiếm tiền.

Nào ngờ, năm thứ 3 tôi lại mang thai đứa thứ hai.

Một lần đẩy xe xuống dốc, tôi trượt chân ngã, đứa bé cũng mất.

Để lo cho gia đình và con cái, tôi cũng bỏ học luôn.

Bởi không có bằng cấp, cơ hội được vào dạy ở trường tiểu học vốn đã chắc chắn, giờ cũng bị người khác cướp mất.

Mãi sau này tôi mới biết, trong lúc tôi bế con một tay dỗ dành, một tay đẩy xe đi bán bánh giữa trời mưa…

Phó Nguyên Thanh đem toàn bộ lương đi thuê nhà, mua tủ lạnh, mua trang sức cho Triệu Sở Sở.

Chỗ dạy học ở trường tiểu học lẽ ra là của tôi, cũng bị hắn dùng quan hệ để nhường cho cô ta.

Sau đó, Triệu Sở Sở dắt con gái đi xa, Phó Nguyên Thanh cũng chuyển công tác lên phía Bắc.

Con trai tôi cũng theo hắn đi.

Họ nói sẽ mua nhà ở phía Bắc, tôi bán căn nhà cũ ở Hạ Thành, gửi tiền cho hai cha con.

Còn mình thì đến Quảng Châu, bắt đầu làm ăn buôn bán.

Sau này tôi mới biết, ngôi nhà đó là mua cho mẹ con Triệu Sở Sở ở.

Còn con trai tôi thì ngày càng xa cách với tôi.

Họ sống vui vẻ, yên ấm trong căn nhà do tôi bỏ tiền ra mua.

Tôi luôn không hiểu, tại sao hắn lại đối xử tốt với con gái của Triệu Sở Sở đến vậy.

Cho đến khi tôi nằm liệt trên giường bệnh, 50 tuổi, cả đời vất vả.

Tôi mới biết, con bé đó chính là con ruột của Phó Nguyên Thanh.

Con trai tôi liên tục viết thư, bảo tôi ly hôn với cha nó.

Nói rằng gia đình này đã không còn trọn vẹn từ lâu, tại sao không thể để ba nó sống với người mình yêu?

Cả đời bươn chải, thân xác tôi đã mục nát vì bệnh tật.

Tôi nằm đó, nhìn 4 người đứng trước giường bệnh.

Triệu Sở Sở vẫn trẻ trung xinh đẹp, được chăm sóc kỹ lưỡng, trên mặt không hề có dấu vết của thời gian.

Con gái cô ta, mỉm cười với tôi:

“Dì à, dì cứ yên tâm ra đi. Sau này ba có mẹ con chăm sóc rồi.”

Con trai tôi cũng nói:

“Mẹ, dù gì mẹ cũng sắp ch .t rồi, mẹ ký đơn ly hôn đi, thành toàn cho ba và dì Triệu, cho con một gia đình trọn vẹn không được sao?”

Không. Dĩ nhiên là không.

Tôi căm hận nhìn Phó Nguyên Thanh.

Người đàn ông này dây dưa tôi suốt cả đời, dối gạt tôi suốt cả đời, hủy hoại tôi suốt cả đời.

Tôi làm sao cam lòng, đến phút cuối đời còn phải thành toàn cho kẻ thù của mình?

“Cho dù tôi ch .t, khiến anh thành góa vợ, tôi cũng không để anh mang danh độc thân mà tái hôn.”

Hắn ngoại tình là thật, từ khi còn chưa cưới tôi, đã qua lại với Triệu Sở Sở.

Sinh ra một đứa con gái lớn hơn con trai tôi gần một tuổi.

Cũng chính hắn, đã hủy hoại cả cuộc đời tôi.

Tôi muốn kéo cả đám ch .t chung.

Tôi nôn ra một búng m.á/u, uất hận nhắm mắt lại.

Trời xanh có mắt, để tôi được trọng sinh.

Quay về thời điểm trước khi cưới Phó Nguyên Thanh, quay về khoảnh khắc cuối cùng nộp nguyện vọng.

Tất cả… vẫn còn kịp.

3

Tôi nhờ thầy giáo gửi giấy báo trúng tuyển thẳng đến nhà cậu mợ ở Quảng Châu.

Tôi cũng phải xử lý mọi chuyện bên này để sớm lên đường.

Kiếp trước, tôi đến đó làm ăn khi đã ngoài bốn mươi, lúc thị trường thương mại nơi ấy đã phát triển cực thịnh.

Còn giờ, tôi đi trước mười hai năm, đúng lúc thời thế mở ra.

Về đến nhà, chẳng thấy ai.

Tôi đi vào phòng mình, khoanh tròn ngày rời đi trên tờ lịch.

Chỉ còn lại mười ngày cuối cùng.

Vậy nên, trong mười ngày này, tôi phải xử lý xong hết mọi chuyện bên này.

Căn nhà này rộng 60 mét vuông, là nhà của cha mẹ tôi khi xưa.

Sau khi cha gặp chuyện, mẹ tái giá, liền để lại căn nhà này cho tôi.

Kiếp trước, tôi kết hôn và sinh con với Phó Nguyên Thanh tại chính nơi này.

Chúng tôi sống trong căn nhà của tôi, còn tiền thì do tôi phải bươn chải ngoài chợ, làm thêm khắp nơi để kiếm.

Lương hàng tháng của hắn đều đem đi thuê nhà cho Triệu Sở Sở, còn mua tủ lạnh cho cô ta nữa.

Sau đó, chuyển lên Bắc Kinh, hắn lại dụ tôi bán căn nhà này, đem tiền cho Triệu Sở Sở và con cô ta mua nhà trên đó.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không để Phó Nguyên Thanh chiếm được một đồng nào từ tôi nữa.

4

Lúc ăn tối, Phó Nguyên Thanh về đến nhà.

Tôi vừa bưng dĩa trứng xào cà chua ra, hắn cũng vừa mở cửa bước vào.

“Hôm nay lại ăn món này à?”

Tôi chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.

“Thịt đắt, mua nhiều cũng không để được lâu.”

“Vậy mai anh ra chợ mua ít thịt nhé, mua vừa đủ cho hai ta ăn là được rồi.”

Tôi đảo mắt, tự cầm bát cơm lên ăn, lười chẳng buồn hỏi hắn có muốn ăn không.

Từ sau khi Triệu Sở Sở đến Hạ Thành, tôi chẳng còn thấy hắn mang miếng thịt nào về nhà nữa.

Hắn thường xuyên đưa Triệu Sở Sở đi ăn nhà hàng rồi mới về.

Hoặc là mua thịt, đến nhà cô ta nấu nướng.

Sau đó quay về bảo tôi là qua nhà đồng nghiệp.

Những chuyện đó tôi không còn bận tâm.

Bởi vì, chỉ còn mười ngày nữa thôi. Mười ngày nữa, tôi sẽ hoàn toàn tự do.

Thấy tôi chỉ lấy ra một bộ bát đũa, hắn mím môi.

Tự đi vào bếp, lấy thêm một cái bát.

Vừa ăn vừa tỏ ra hờ hững, tôi cảm giác hắn có chuyện muốn nói.

Bộ dạng lắp ba lắp bắp.

Tôi cũng chẳng còn như trước kia, để tâm đến từng hành động, từng nét mặt của hắn.

Trước đây, chỉ cần ở bên nhau, tôi luôn ríu rít kể cho hắn nghe từng chuyện nhỏ trong ngày.

Từng chi tiết nhỏ nhặt của hắn, tôi đều cất kỹ trong lòng.

Còn hắn thì sao? Lúc nào cũng lạnh nhạt.

Kiếp trước, tôi từng nghĩ là do hoàn cảnh gia đình hắn quá khổ cực nên mới thành người ít nói như vậy.

Mãi đến khi tôi thấy hắn ở bên Triệu Sở Sở…

Cái dáng cười nịnh bợ như chó nhỏ đợi được xoa đầu ấy khiến tôi rợn người.

Nghĩ tới đó, tôi thấy ghê tởm, liền ngồi cách xa hắn một chút.

Thấy tôi sắp ăn xong, hắn cuối cùng cũng mở miệng:

“Như An, tháng này lương của anh… bên chỗ chị Sở Sở có việc gấp, anh…”

Tôi cố nhai kỹ miếng trứng cà chua trong miệng, rồi gật đầu:

“Vậy còn sợi dây chuyền vàng anh hứa mua cho em thì sao?”

“Tháng sau nhé, lương về anh mua liền cho em. Dù sao đó cũng là quà cưới của mình mà.”

“Mùa sắp đổi rồi, bên chỗ Sở Sở muốn mua thêm mấy bộ đồ.”

“Em biết mà, cô ấy khác chúng ta, từ nhỏ đã thích làm đẹp, cô ấy…”

“Cạch”—tôi đặt đũa mạnh xuống bàn.

Đứng dậy, bê đĩa thức ăn trở vào bếp, thản nhiên nói: “Ừ.”

Phó Nguyên Thanh ngồi đó, tay vẫn cầm chiếc bát trống, ngơ ngác nhìn cái bàn ăn đã sạch trơn.

Rồi kinh ngạc nhìn tôi.

5

Hắn đuổi theo tôi vào bếp.

Có lẽ không ngờ rằng tôi chẳng mảy may để tâm.

“Em hiểu chuyện như vậy thì tốt. Sở Sở mới chuyển tới, xa lạ đủ đường. Sau này tụi mình cưới nhau rồi, lại càng phải quan tâm cô ấy nhiều hơn.”

Hiểu chuyện?

Cưới rồi mà còn “càng phải quan tâm nhiều hơn” cho cô ta?

Đầu hắn có vấn đề à? Nếu không vì tôi không muốn sinh chuyện trước khi rời đi, thì cái dĩa trong tay tôi đã nện thẳng vào đầu hắn rồi.

Kiếp trước tôi mù mắt cỡ nào mà lại để ý đến cái loại này chứ?

Tận đến khi về già tôi mới nhận ra, những lời Phó Nguyên Thanh từng nói với tôi chính là PUA, là tẩy não.

Để tôi cứ như mất đi chính mình, hy sinh vô điều kiện, thành toàn cho cái cặp chó má đó.

Triệu Sở Sở là người ở Lâm Thành sát vách, từng học cùng đại học với hắn.

Nghe nói là hoa khôi của lớp.

Gia đình cô ta từng là đối tượng bị xét lại trong thời Cách mạng Văn hóa, cha chết trong tù, nhà cũng sa sút từ đó.

Thế là cô ta thành “tiểu thư sa cơ”.

Có một lần, “tiểu thư sa cơ” ấy giữ lại một miếng thịt kho để dành cho cậu sinh viên nghèo Phó Nguyên Thanh.

Từ đó trở đi, Triệu Sở Sở trở thành ánh trăng trắng ngần được hắn ngưỡng mộ cả đời.

Hắn có thể sống cả đời vì Triệu Sở Sở, thì tại sao lại bắt tôi phải đánh đổi cả cuộc đời của mình?

Cơm nước xong xuôi.

Tôi đang trong phòng thu dọn đồ đạc.

Bỗng nghe tiếng gõ cửa, rồi là tiếng Phó Nguyên Thanh ra mở.

Tôi đứng trong phòng, nghe thấy tiếng sụt sịt mơ hồ của Triệu Sở Sở.

“Nguyên Thanh… em sợ lắm…”

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Sau đó là tiếng đóng cửa. Hai người họ cùng đi mất.

Tôi liếc mắt nhìn tờ lịch treo tường, đột nhiên nhớ ra — kiếp trước cũng đúng ngày này, mọi chuyện xảy ra y như vậy.

Phó Nguyên Thanh bị gọi đi, rồi cả đêm không về.

Sáng hôm sau hắn trở lại, cả con người như biến thành kẻ khác.

Vì Triệu Sở Sở đã có thai. Đứa bé là của hắn.

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com