Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 106
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cô nghiến răng oán hận nhìn Bắc Minh Mặc, gọi một bàn đầy thức ăn
sau đó chỉ ăn vài miếng rồi ngồi ong bướm với cố An Kỳ.
Ăn xong ròi thì lau miệng sạch sẽ nói một câu “Đi thanh toán” khiến người làm công như cô tiêu hết gần một tháng lương.
Bắc Minh Mặc, anh là đồ tư bản keo kiệt, nhỏ mọn, thù dai còn hút máu người khác nữa.
Xem như anh giỏi.
Cố Hoan nhìn đồ ăn mà bị cô làm hỏng, ôi, đó là tiền mà, cô đúng là đang hại bản thân mình.
Nhất định phải tìm cơ hội đi tìm lão
gia tử đòi tiền phí, huh…
Sau khi ra khỏi nhà hàng.
Cố An Kỳ miễn cưỡng chia tay với Bắc Minh Mặc và rời đi với Tôn Quân Hạo.
cố Hoan thở phào nhẹ nhõm, không có Cố An Kỳ, không khí cũng trở nên trong lành.
Bắc Minh Mặc đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cố Hoan đi theo sau anh, gió lạnh đã dần dần thổi lên.
Cô nhớ lại những lời mà Tôn Quân Hạo vừa nói.
Diệc Phong về nước rồi.
Mà, nói với cô thì có tác dụng gì?
Cho dù có gặp mặt thì cô cũng chỉ có thể đứng từ xa mà cười với anh ấy.
Không thì sao?
Còn có thể thế nào?
“Cố Hoan!”
“Hả?” Cố Hoan lấy lại thần chí.
Bắc Minh Mặc đã kiên nhẫn gọi cô ba lần.
“Cô rốt cuộc có để não trên người không vậy? Đi đường mà cũng thất thần như vậy sao? Một bữa cơm mấy nghìn tệ đã dọa cô thành ngốc luôn à?”
Anh khinh thường hừ lạnh nói với cô.
Đi theo sau anh lên xe, vào xe cô mới chu miệng nói: “Mấy nghìn tệ mà! Đối với những người bình thường như tôi, mấy nghìn tệ này có thể sống được vài tháng đó.”
Anh không nói gì trực tiếp khởi động động cơ.
Chiếc xe dần dần rời đi…
Điện thoại của anh lại vang lên.
“Ông chủ…” Hình Hỏa suýt chút nữa khóc trong điện thoại, “Cảm ơn thiên địa, tiểu thiếu gia Trình Trình về rồi.”
Đôi mắt Bắc Minh Mặc lóe sáng một chút rồi nhíu mày chặt lại, mím môi,
“Nhốt nó với con chó ngu ngốc vào một chỗ, không đủ 24 tiếng thì không được thả.”
“Hả?” Giọng Hình Hỏa run run, “Ông, ông chủ….Bối La là chó nhốt trong lổng mà…”
“Vậy thì đã sao? Chẳng nhẽ với hành động tùy hứng của nó, nó nghĩ là sẽ không ai trị được nó sao?”
“….Vâng, ông chủ. Bây giờ thuộc hạ sẽ đl truyền đạt với phu nhân…” Hình Hỏa cẩn thận trả lời.
Bắc Minh Mặc dứt khoát cúp máy.
Giọng nói vừa rôi của anh lạnh như
băng.
Cố Hoan không khỏi rùng mình.