Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 108
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ngay cả trong phòng KTV ồn ào như này anh vẫn có thể tìm được chốn bình yên của mình.
“Hoan Hoan, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bạch Mộ Tây nhẹ nhàng lên tiếng, nở nụ cười vô hại.
Trái tim cố Hoan khẽ thắt chặt lại, ngượng ngùng cười đáp lễ.
Mãi mấy ngày sau cô mới hiểu ra
tiếng “chị dâu” ngày đó của Bạch Mộ Tây.
Lần này, cô mới hiểu rõ, ánh mắt thù địch mà Bạch Mộ Tây nhìn cô.
“Lão Bạch, Hoan Hoan là để cậu gọi sao? Đây là biệt danh riêng để tôi gọi cô ấy.” Sở Vân Phong không vui nhìn Bạch Mộ Tây một cái, tay khoác lên vai Cố Hoan.
Bạch Mộ Tây liếc nhìn Bắc Minh Mặc đang uống rượu một mình, khóe miệng nhếch lên: “Chậc, lúc nãy cậu không nghe thấy sao? Lúc nãy Bắc Minh nhị nói cô ấy là người phụ nữ mà cậu không thể chạm vào.”
“Bắc Minh nhị nói không thể chạm là không chạm sao? Tôi thật sự không tin.” Sở Vân Phong không can tâm, ôm Cố Hoan vào lòng: “Hoan Hoan, đi, tối nay về nhà cùng anh…”
Cố Hoan sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp trai của Sở Vân Phong rồi nói: “Anh đang muốn cưới em về nhà sao?”
“Hả?” Sở Vân Phong sững sờ.
Bạch Mộ Tây cũng sững sờ vài giây sau đó cười lớn lên: “Hahaha…”
Bắc Minh Mặc yên tĩnh cầm rượu quay ra nhìn Sở Vân Phong bằng ánh mắt khinh thường.
cố Hoan nói vô cùng nghiêm túc nhưng cô không hề muốn Sở Vân Phong cưới cô về nhà. Cô chỉ muốn dùng cách này khiến cho Sở Vân Phong thấy khó mà lui.
Cô không phải là loại phụ nữ tùy tiện chơi đùa với đàn ông.
Những người đàn ông như họ, nhất định sẽ sợ hãi khi phải cưới một người phụ nữ về làm vợ.
Bằng không Bắc Minh Mặc cũng không tính toán trăm kế để thoát khỏi Bùi Đại Nhi.
Anthony đúng lúc hát xong bài hát của mình.
Hát đến nỗi say mê, sau khi quay người qua nhìn thấy cố Hoan thì hai mắt sáng lên.
Nhanh chóng chạy đến ngồi vào giữa Cố Hoan và Sở Vân Phong.
Sở Vân Phong hét lên: “Bắc Minh tam, đến sau xếp sau cậu có hiểu không?”
Anthony không thèm quan tâm đến Sở Vân Phong mà nhìn cố Hoan cười tươi rói: “Hoan à, không ngờ anh hai của em đi ktv cũng đưa chị theo, xem ra mị lực của chị không hề nhỏ.”
Nói xong, cậu còn cố ý nhìn về phía
Bắc Minh Mặc.
Kết quả chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc.
Cố Hoan mấp máy môi: “Đúng vậy, xui xẻo không hề ít.”
“Hoan, chị thật biết cách đùa….Hahaha….”Anthony cười lớn lên.
Bắc Minh Mặc liếc nhìn ba người đang ngồi trên ghế sofa, họ đều đang vây quanh cố Hoan, không phải ánh mắt háo sắc thì cũng là cười đến nỗi híp mắt lại.
Bắc Minh Mặc không hài lòng nhíu
mày lại.
Rốt cục người phụ nữ này có năng lực gì mà có thể thu hút được Sở nhị thiếu, Bạch nhị thiếu và Bắc Minh tam?
“Cười cười cười, có gì đáng cười?” Sở Vân Phong không vui vẻ nói, vượt qua Anthony, kéo cố Hoan ra ngoài, “Hoan Hoan, đi, chúng ta đi uống rượu ca hát.”
Thế là Sở nhị thiếu kéo cô đi lên chọn bài hát.
Còn đưa cho một ly rượu khác, “Hoan Hoan thích hát bài gì, anh chọn giúp
em.
cố Hoan đón lấy ly rượu, khi môi chạm vào chất lỏng lạnh lạnh đó, cô uống hết mà không suy nghĩ gì.
Rượu thấm vào lòng, nỗi buồn như dài thêm…