Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 109
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Cho em thêm ly nữa.” cố Hoan nhìn Sở Vân Phong nói.
Sở Vân Phong cười cười vội vàng rót đầy cho cô, “Haha, Hoan Hoan, rượu này ngon không? Nói cho em biết, anh đã giấu nó mấy năm rồi…”
Cô tùy tiện gật đầu, cố Hoan lại uống cạn.
Nhìn vào màn hình lớn, môi cô động
đậy, “Vân Phong, chọn bài Bạch Nguyệt Quang đi.”
“Bạch Nguyệt Quang?” Sở Vân Phong do dự, anh căn bản không biết bài này nhưng vẫn gật đầu, “Được thôi.”
Sau đó, nhạc của bài “Bạch Nguyệt Quang” đầy nhẹ nhàng vang lên.
Cố Hoan cầm micro, bắt đầu cất tiếng hát.
“Ánh trăng soi sáng một nơi trong tim; sáng như vậy, lạnh như vậy. Mỗi người đều có một nỗi buồn muốn che giấu nhưng càng che giấu càng…”
“Không thể lau hết những giọt nước mắt trong ký ức…”
Những câu hát đau buồn thoát ra khỏi cổ họng cô.
Đau buồn.
Nghẹn ngào.
Khi hát đến cuối cùng, cô không kiềm chế được lại uống thêm một ly rượu.
“Anh là một vết thương nói không nên lời của em; muốn quên đi nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ đến. Giống như lưu vong, một đường lảo đảo…”
“Ánh trăng soi sáng một nơi trong tim….Mỗi người đều có một nỗi buồn, muốn che giấu, nhưng lại càng dày thêm…”
Cuối cùng, bài hát kết thúc.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Yên lặng đến nỗi dường như chỉ có một mình cô đang ở trong căn phòng này hát bài hát bi thương kia.
Không thể không thừa nhận, tất cả mọi người ở đây sau khi nghe xong giọng hát của cô đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ được cố Hoan lại có
giọng hát hay đến vậy.
Sau một vài giây im lặng, cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.
“Hoan Hoan, ai là bạch nguyệt quang* của em vậy?”
Bạch nguyệt quang là ngôn ngữ trên mạng, để chỉ một người một sự việc bản thân không đạt được chỉ có thể giữ lại sự nhớ nhung tiếc nuối trong lòng. Trong trường hợp này thường chỉ mối tình đầu.
Ai là bạch nguyệt quang của em vậy?
Ngón tay cố Hoan run lên, rời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Sở Vân Phong.
“Ô, Hoan Hoan,…em khóc rồi.”
Cô giật mình.
Đưa ngón tay lên mặt mới phát hiện ra mặt cô đã đầy nước mắt.
Bài hát “Bạch Nguyệt Quang” này khiến cô vừa hát vừa chảy nước mắt.
Ánh mắt hoảng loạn, cô cười cười lắc đầu: “Bài hát này quá bi thương…”
Bắc Minh Mặc yên lặng ngồi ở quầy rượu, ánh mắt có chút chấn động.
Không biết tại sao khi nhìn thấy cố Hoan khóc trái tim anh lại đau giống như có thứ gì đánh vào vậy.
Có lẽ, anh cũng muốn hỏi như Sở Vân Phong, anh rất muốn hỏi, ai là Bạch Nguyệt Quang của cô ấy?
Mà khiến cô ấy hát đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Hay! Hát hay lắm đó.” Anthony không ngồi yên được nữa, vỗ tay tán thường, “Hoan, hay là chị đi làm ca sĩ đi, em sẽ là người đầu tiên giới thiệu chị…”
Cố Hoan lau nước mắt, có chút hoảng loạn.
Cô rất ít khi trước mặt người khác mà thất lễ như vậy.
Có lẽ là do câu nói “Diệc Phong về nước rồi” của Tôn Quân Hạo tối nay đã khiến cô nhớ lại ký ức…
Trong những năm thiếu niên phải trưởng thành trong cố gia, chịu sự áp bức của Cố gia, còn không được phản kháng như lời mẹ nói.
Cô vẫn luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến cuối cùng.
Âm thầm chịu đựng, dần dần biến thành vết thương trong lòng…