Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 112
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
”Ha ha, Hoan, tới đây, muốn kiểu Pháp hay là kiểu Mỹ? Em đều không ngại đâu!” Anthony hiển nhiên đã khởi động miệng tay, chu môi nhao nhao muốn thử.
“Cái kia..Anthony…” cố Hoan
nhìn khuôn mặt anh tuấn làm người
ta yêu thích của Anthony, mặc dù cậu ta rất có sức hấp dẫn, nhưng cô lại không thể tiến tới cùng cậu ấy hôn môi được.
“Muốn hôn môi một phút!” Anthony bỗng nhiên ôn nhu xuống tới, quyển vểnh lên lông mi lóe lên lóe lên nhìn qua Cố Hoan.
Cô thấy có chút ngây ngốc, đàn ông Bắc Minh gia dáng dấp thật là dễ nhìn…
Cô phát hiện, đôi mắt Anthony dài cong đáng yêu, không như Bắc Minh Mặc thon dài mà âm lãnh.
Mắt thấy khuôn mặt tươi cười của
Anthony càng ngày càng tiến gần tới, hai đôi môi gần như sắp dính vào nhau—–
Bỗng nhiên, “A…”
Chỉ nghe thấy Anthony hú lên quái dị.
Bắc Minh Mặc bá khí nhéo tai của Anthony, kéo cậu ta ra ngoài.
Cố Hoan sững sờ. Đối diện với cặp mắt hung ác nham hiểm kia.
“Bắc, cậu không tuân thủ quy tắc trò chơi!” Bạch Mộ Tây lạnh lạnh nhắc nhở anh.
Anthony u oán nhìn thoáng qua anh
hai:” Chúng ta là anh em ruột thế mà anh cũng ra tay được, lão gia tử nói không phải anh ghét cô gái này sao?”
Bắc Minh Mặc khuôn mặt xám xịt, chợt kéo Cố Hoan từ trên ghế sopha đi ra ngoài—-
“Đi!
»
Một chữ ngắn gọn này lại khiến người nghe kinh sự không dám xem nhẹ.
“A?” Cố Hoan ngơ người, Bắc Minh Mặc cái người này nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không theo bất kỳ nguyên tắc gì.
Anh ánh mắt u ám nói: “Chẳng lẽ em muốn ở lại, ròi hôn một lượt từng người từng người sao?”
Một nháy mắt, trong phòng bao sương lạnh trầm xuống, mùi thuốc súng nồng nặc.
Bạch Mộ Tây mím môi, đứng dậy, con ngươi nhìn thẳng Bắc Minh Mặc: Cô ấy khác. Cô ấy không giống như những người phụ nữ khác, đúng không? Bắc Minh Mặc con ngươi lóe lên.
Sở Vân Phong nghi hoặc, “Đây rốt cuộc là thế nào? Vừa mới không phải còn chơi rất vui vẻ sao?”
“Có người không chơi nổi thôi.” Bạch Mộ Tây khóe miệng giật một cái.
Bắc Minh Mặc híp lại mắt lại: “Lão Bạch, đừng hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
“Được, tôi có thể không khiêu chiến. Nhưng tại sao đêm nay anh không mang theo chị dâu đến?” Bạch Mộ Tây liếc Cố Hoan một cái. cố Hoan thân thể đông cứng. Vô thức lui về phía sau Bắc Minh Mặc.
“Bạch Mộ Tây!” Bắc Minh Mặc tiếng nói lạnh đến khiến người giật mình, xem ra Bạch Mộ Tây thật sự chọc giận anh.
“Thế nào? Không có lập trường phải không? Mang theo người phụ nữ này rêu rao bốn phía, lại không nghĩ tới cảm nhận của chị dâu, Bắc Minh Mặc, anh từ khi nào nào trở thành không có nhân tính như thế..”
Bốp ~.
Bắc Minh Mặc đột nhiên hung hăng đấm một cái lên gương mặt của Bạch Mộ Tây. Không hề có dấu hiệu báo trước.
Ngay lập tức, không khí trong phòng bao ngưng lại.
Mọi người bàng hoàng.
Tất cả mọi người ở đây, đều bị một đấm này của Bắc Minh Mặc làm cho sợ chết khiếp.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn đem theo người phụ nữ nào thì sẽ đem theo người phụ nữ đấy, cậu không có quyền gì để quản! Còn có, cậu còn không thay đổi giọng điệu, đừng trách chúng ta đến anh em cũng không thể làm nữa”
Lạnh lùng vứt ra một câu, anh liền mang theo cố Hoan đi ra bên ngoài.
Cố Hoan vội vàng núp ở trong ngực anh, đến hít thở cũng không dám tạo ra tiếng động lớn.
Bạch Mộ Tây quả nhiên là bên phái Soso….
Phía sau, là giọng nói lo lắng của Sở Vân Phong: “Ai, Bắc Minh Nhị, cậu muốn đi thì đi, tại sao lại đem cả Hoan Hoan của mình đi….”
Anthony che lại lỗ tai bị kéo đau, tự lẩm bẩm: “Hẳn là đây đúng việc là lão gia tử nói, cố Hoan được định trước là họa thủy của Bắc Minh nhị?”
Bạch Mộ Tây đỡ lấy bên mặt bị đánh đau, chưa từ bỏ ý định hô lên: Bắc Minh Nhị, anh đừng ngu ngốc nữa, tôi biết trong lòng anh vẫn có chị dâu.
Ra khỏi Hỏa Hỏa Hỏa KTV.
Cố Hoan lúc này mới dùng sức lớn hít một hơi khí lạnh.
Màn đêm tối đen mờ mịt.
Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn qua, gương mặt âm lãnh của Bắc Minh Mặc.
“Cái kia..”Cô ợ lên một hơi rượu,
“Anh tại sao không cho tôi hôn Anthony?” Kỳ thật cô để ý vấn đề này hơn.
Dù sao cô cũng không trông cậy vào việc có được hảo cảm của Bạch Mộ Tây.
Bắc Minh Mặc đem cô nhét vào trong xe, tiếp theo, cửa xe ‘Bộp’ 1 tiếng đóng lại.
Trong xe nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống.
Đôi mắt tinh anh của anh nhìn lướt qua má cô vì uống rượu mà hưởng hòng lên. Lần này, may mắn rượu nồng độ không cao, cô cũng không có say.
Liếc nhìn đôi mắt ngây thơ sạch sẽ như mắt nai của cô, Mắt anh chợt tối lại.
Những ngón thon dài không kìm lòng được xoa lên đôi môi mềm mại của
CÔ.
Sau đó, lúc cô không phòng bị, anh cúi đầu—-Hôn xuống.
“…” Cô cảm nhận được đôi môi
mỏng lạnh của anh, không giống với mấy lần thô lỗ trước đây, lần này lại lộ ra sự dịu dàng.
Tại sao không cho cô hôn Anthony?
Anh dùng nụ hôn này, trực tiếp cho cô đáp án.
Giữa môi và răng của nhau, dường như có một loại tình cảm đang tuôn trào.
Hai đầu lưỡi triền miền quấn quýt.
Cô chìm đắm trong nụ hôn của anh.
Không có chút lực chống đỡ nào.
Trong xe, ngập tràn mùi vị ám muội.
Cho đến khi cả hai hôn đến thở dốc, anh cuối cùng mới buông cô ra..
Nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn như biển sâu, trầm thấp của anh vang lên–
“Cố Hoan, ai là Bạch Nguyệt Quang của em?”
Lòng cô run lên.