Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 113
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hít mũi một cái, nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn mê người ấy, chẳng biết tại sao, giờ khắc này trái tim cô lại vì Bắc Minh Mặc mà đập thình thịch.
Học theo khẩu khí của anh, đầu ngón tay thanh mảnh của cô đậu lên môi lạnh của anh, ngốc nghếch cười một tiếng: “Bắc Minh Mặc, vậy thì ai là Bạch Nguyệt Quang của anh?”
Hôm sau, tại Bắc Minh gia đại trạch.
Một đạo ánh sáng đầu tiên của rạng sớm xuyên qua mây mù, chiếu vào trong một cái lồng sắt nho nhỏ.
Hô hô hô…..” tiêng khò khè của chú
chó đang say.
“Hu hu hu….” tiếng khóc nho nhỏ
của đứa bé.
Người hầu canh giữ bên chiếc lòng cả một đêm, đã cầu xin lần thứ 93 rồi: “Trình Trình tiểu thiếu gia, cầu cậu đừng có khóc nữa, cậu khóc đến tâm gan tỳ phổi của tôi đều rách ra rồi.”
Dương Dương khinh thường, tiếp tục giả khóc nói: “Cô thả cháu ra đi, cháu sẽ không khóc khiến cô rách thận nữa.”
Người hầu rầu rĩ, sắc mặt tái nhựt vô cùng: “Tiểu thiếu gia, van cầu cậu đừng có dằn vặt tôi thêm nữa, coi
như cho tôi có mười cái lá gan cũng không dám chống lại ý của Nhị thiếu
Dương Dương giật giật khóe miệng, vẻ mặt đau thương:” Rốt cuộc thì con có phải là con ruột của ông ấy không? Sao ông ấy nhẫn tâm tra tấn con như vậy? Con vẫn còn là một đứa trẻ mà, đúng không?”
“Ách. Cậu chủ nhỏ, van xin cậu đừng giả bộ đáng thương nữa, chiêu này tối hôm qua đến bây giờ người đã dùng hết 56 lần rồi, tôi cũng đã sớm nói, Nhị thiếu gia cũng chỉ trừng phạt cậu một chút thôi, hi vọng cậu đừng bao giờ tùy tiện đi ra ngoài nữa.”
Dương Dương méo miệng, che giâu bi thương, tóm Bella đang ngủ ngon:
“Quả cầu, ngươi thật đáng ghét, rõ ràng bị nhốt trong lòng mà còn có thể ngủ ngon như vậy đấy!”
“ô…” Bella bị nhéo đau mơ màng mở mắt, ánh mắt cực kì vô tội.
Thật giống như muốn nói rằng, nó không phải người, bất quá chỉ là một con chó, vốn phải ngủ trong lồng đấy.
“Tôi muốn ra ngoài, muốn ra ngoài, muốn ra ngoài…” Dương Dương dẩu môi lên, lại hô lớn.
Cậu biết ngay mà không nên nghe lời của Bắc Minh Tư Trình nói, ngoan ngoãn trở về Bắc Minh gia.
Còn nói cái gì mà muốn cậu nghe ngóng xem quan hệ của ba mẹ rốt cuộc là như thế nào, đến cùng thì bọn họ có phải là con ruột của ba mẹ đích thân sinh ra hay không, còn có tại sao ba mẹ lại không biết sự tòn tại của bọn họ?
Làm ơn đi, nếu biết vừa về liền bị nhốt vào lồng chó thì dù cho có đánh gãy chân cậu cũng không trở lại!
Cậu hét lên thảm thiết, làm Giang Tuệ Tâm một đêm không ngủ ngon bị gọi dậy.
“Cháu nội bảo bối của ta, bà nội tới thăm con rồi…” Giang Tuệ Tâm chạy chậm đến bên cạnh chiếc lòng, trìu
mến nhìn một người một chó trong lồng.
Tiếng thở dài không ngừng, tranh thủ phân phó người hầu đem đồ ăn sáng đưa vào lổng.
Dương Dương thấy cứu binh đến, mím cái miệng nhỏ lại, lập tức “oa” một tiếng, khóc rống lên: “Bà nội…”
Giang Tuệ Tâm thấy cháu nội khóc như vậy, tim muốn vỡ nát ra.
“Huhu…Bà nội, con không phải là con ruột của ba…huhu…”
“Đồ ngốc này, con đương nhiên là con trai của ba nha.” Giang Tuệ Tâm
yêu thương nhìn đứa nhỏ đang khóc thút thít trong lòng, lòng như lửa đốt.
“Oa… vậy nhất định không phải là con ruột ròi…bằng không sao có thể tra tấn con như này?”
Nước mắt ào ạt rơi đầy trên hai má trắng nõn, gương mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy ủy khuất đáng thương.
Mắt to tròn chớp chớp, nhìn thẳng vào Giang Tuệ Tâm.
“Đương nhiên là con ruột của ba con rồi” Giang Tuệ Tâm không chút do dự gật đầu.
Dương Dương bỗng chốc dừng khóc,
a a, thì ra thật sự là ba ruột này, nhiệm vụ điều tra đầu tiên thành công.
Sau đó, cậu nhìn Giang Tuệ Tâm, dẩu miệng nhỏ lên, “oa” một tiếng, khóc càng thê thảm.
“Oa oa huhu…Con ruột mà còn hung dữ như vậy càng đáng sợ hơn mà…”
“Ngoan, Trình Trình đừng khóc nữa, có bà nội ở đây, bà nội không cho phép ba của con tra tấn con như vậy!” Giang Tuệ Tâm thật sự xem không nổi nữa rồi, phân phó:” Mở khóa!
Mau mở khóa cho ta!”
‘Ách…phu, phu nhân, nhị thiếu gia đã
cản dặn…
“Ngươi không thấy đã nhốt đứa nhỏ này một đêm rồi sao hả? Còn chưa đủ sao? Nó mới có năm tuổi thôi đấy…” Giang Tuệ Tâm cứng rắn nói.
“Thế nhưng mà phu nhân…”
“Đừng lải nhải nữa. Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm”
Cuối cùng, sau cuộc cách mạng lần 94, Dương Dương cũng giành được thắng lợi.
Cố Hoan vẫn như cũ, trở lại công ty đi làm.