Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 114
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Công trình “Ánh” ngày mai sẽ tuyên bố danh sách vào vòng đấu thầu thứ nhất, công việc tiếp theo của Bắc Minh Mặc rất bận.
Thời điểm mấu chốt này, cô căn bản không dám đi quấy rầy anh, tránh cho vì sự kiện của cố gia mà bị liên lụy.
Mà hết thảy đêm qua, phảng phất như một giấc mộng vậy.
Trời sáng liền trở về như lúc ban đầu.
Đến tột cùng, ai là Bạch nguyệt quang trong lòng cô? Ai là bạch nguyệt quang trong lòng anh?
Bọn họ đều như nhau, cuối cùng vẫn
không có được đáp án của đối phương.
Giữa trưa, Bắc Minh Mặc đang mở cuộc họp tập trung tại phòng hội nghị, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Đi chuẩn bị một chút, buổi chiều có một cuộc xã giao.”
Cô gảy gảy móng tay: “Tổng giám đốc, xin hỏi cuộc xã giao như thế nào, cần chuẩn bị những gì?”
“…” Đầu bên kia điện thoại của anh còn có người đang báo cáo, sau một hồi anh mới lẩm bẩm một câu : “Golf.”
Một chữ ngắn gọn mà có lực, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cố Hoan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, người này quý trọng lời nói như vàng, đời này đã định ngoài tầm với của cô.
Buổi chiều.
Bắc Minh Mặc lái xe đến một câu lạc bộ cao cấp.
Người tới nơi này đánh Golf cơ bản đều là người quyền quý, có uy tín, danh dự của thành phố A.
Vào phòng thay quần áo, lằng nhằng
một hồi, Bắc Minh Mặc mới nghiêm mặt đi ra.
Cố Hoan vẫn chờ ở cửa phòng thay quần áo.
Giương mắt nhìn, quét tới Bắc Minh Mặc một thân đồng phục đánh Gofi “vàng khó chịu”, cô kìm lòng không được nhoẻn miệng cười.
Giữa trưa sau khi nhận được điện thoại, cô liền luống cuống tay cuống chân mà chuẩn bị.
Cô cố ý đặc biệt chuẩn biệt chuẩn bị cho anh một bộ đồ đánh Golf “vàng khó chịu”.
Dù sao Bắc Minh Mặc tính tình vốn lạnh như băng, mà quần áo của anh vĩnh viễn đều là trắng đen xám.
Lại không nghĩ rằng, bộ đò “vàng khó chịu” mặc trên người anh lại không dung tục, ngược lại được anh mặc một cách nổi bật xuất sắc
Cô không khỏi thở dài một tiếng, tên này này thật sự quá đẹp mà.
“Cố Hoan, cô cố ý!” Bắc Minh Mặc nghiến răng nghiến lợi trầm thấp cất giọng.
Cô cố nén cười, thái độ khiêm tốn: “Tổng giám đốc, anh xem sắc kim của ánh mặt trời, bãi cỏ xanh mướt, tăng
thêm anh một thân sắc vàng, quả thực là mùa xuân hoa cải hòa nhập vào đồng ruộng, đẹp làm sao, quá hợp với anh rồi…”
Hoa cải?
Bắc Minh Mặc mặt tái nhợt. Không nói gì thêm, mang theo bao gậy, trực tiếp đến sân Golf.
Cố Hoan khóe miệng ngập tràn ý cười đi theo sát phía sau anh, phụ trách châm trà rót nước.
•k
Nơi mái hiên, trên sân Golf, thảm cỏ xanh mướt, khuôn mặt nhỏ nhắn
hưng phấn của Dương Dương lộn mấy vòng, không chút để ý đến bộ quần áo màu trắng bị dính vô cùng bẩn.
“Woa, chú ba, cỏ ở đây thật mềm nha…” Dương Dương vui mừng kêu lên, sớm đã đem phiền muộn của đêm qua đã vứt sau đầu.
Bắc Minh Án đi phía trước không khỏi nhíu mày, đẩy đẩy gọng kính râm trên sống mũi, làm đại minh tinh như anh, bất kì lúc nào cũng phải giữ trạng thái tốt nhất.
“Trình Trình, không phải con giông ba con đều ghét dơ bẩn sao?
Dương Dương lành lạnh giật khóe miệng: “Từ giờ con sẽ làm những việc mà ba ghét, hừ!”
Bắc Minh Án cười cười thở dài, đi qua bế cậu nhóc mềm nhũn lên: “Đừng giận nữa, không phải bà nội con bảo chú mang con đi chơi sao?”
Nghĩ đến Bắc Minh nhị cũng đủ ác, con trai mình mà còn nhốt vô lồng chó, còn có cái gì mà hắn không làm được?
Bắc Minh Án khóe miệng co rút, cũng may hắn cùng Bắc Minh nhị không cùng một mẹ sinh đấy.
hì hì, con biết ngay chú ba là tốt
nhất!” Dương Dương thuận thế sát vào trong ngực của Bắc Minh Án, bàn tay nhỏ sáp lên người anh.
Bắc Minh Án vội vàng né tránh bàn tay bẩn thỉu của cậu: “Được rồi, đừng giẫm lên mặt mũi của chú, chú ba của con còn phải dựa vào gương mặt này kiếm cơm đấy.”
“Hì hì hì…chú ba, dựa vào gương mặt kiếm cơm là cái gì?”
“Chính là mặt đẹp trai thì sẽ có nhiều cô gái thích, sau đó sẽ tự nguyện bỏ tiền nâng đỡ con…”
“ồ.” Dương Dương làm như thật mà gật đầu, quảng ra một câu kinh thiên:
‘Thì ra chú ba là ăn cơm mêm* nha!
Bắc Minh Án hóa đá tại chỗ.
*ăn cơm mềm: ý chỉ bám váy đàn bà, dựa vào đàn bà để sống.
Cố Hoan đi theo Bắc Minh Mặc vào sân bóng.
Ánh mặt trời buổi có chút hơi gắt.
Cô đội trên đầu một chiếc nón chống nắng hoa nhí.
Bắc Minh Mặc quay đầu lại liếc nhìn cô, bộ dạng cô xinh đẹp nhẹ nhàng khoan khoái chiếu vào đáy mắt anh, mắt anh hiện lên chút ánh sáng khác
thường, không lên tiếng, trực tiếp đến chào hỏi khách hàng đã hẹn trước.
“ơ, tổng giám đốc Bắc thật đúng là người bận rộn nha, rốt cuộc cũng chịu dành ra chút thời gian gặp lão già tôi rồi!” Người nói chuyện chính là người đàn ông hơi mập hơn năm mươi tuổi.
Bắc Minh Mặc lạnh nhạt gật đầu: “Bùi Thị trưởng khách sáo rồi, gần đây công ty bận nhiều chuyện, không dứt ra được.”
Cố Hoa bị ba chữ “Bùi thị trưởng” làm kinh ngạc.
Người đàn ông hơi mập liếc cố Hoan ở sau lưng Bắc Minh Mặc, ánh mắt thoáng qua một tia khinh thường, lập tức cầm gậy lên, như muốn phát tiết oán khí nào đó, hung hăng vung lên.
Một đường cầu hình vòng cung hiện ra.