Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 115
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Xem ra tổng giám đốc Bắc Minh không muốn một mình cùng tôi nói chuyện ròi.”
Bắc Minh Mặc chậm rãi từ trong bao gậy rút ra cây gậy được đặt hàng làm riêng.
Đứng ở đường bóng lăn bên kia, níu chặt mày: “Bùi thị trưởng có lẽ hiểu
rõ, cuộc bầu chọn người kế nhiệm thị trưởng thành phố A chưa hẳn có thể đến phiên ngài.”
Vừa dứt lời, vung gậy lên, bóng chợt bay ra, gọn gàng khéo léo.
Bùi thị trưởng nhìn thoáng qua cố Hoan, hừ mũi: “Đàn ông bên ngoài gặp dịp thì chơi mọi người có thể lí giải được, nhưng trong nhà cũng chỉ có thể lấy một cô gái vừa hiểu biết vừa môn đăng hộ đối, sanh con dưỡng cái.”
Bắc Minh Mặc bất động thanh sắc: “Như thế nào Bùi thị trưởng lại không biết gì nhỉ, tôi đã có con trai rồi?”
Nói xong, lại vung một gậy vào lỗ!
Bùi thị trưởng sắc mặt cứng đờ!
Cố Hoan trợn tròn mắt.
Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn một bên mặt anh tuấn đến quỷ thần còn phẫn nộ kia, người này, cái tên này có con trai rồi hả?
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là Soso là mẹ con trai anh ta.
Bùi thị trưởng dù sao đã nhìn quen cảnh đời, rất nhanh kịp phản ứng:
“Hễ là đàn ông tài giỏi, ai mà không có vài đoạn phong hoa tuyết nguyệt? Lại có ai không có mấy đứa con riêng
bên ngoài?
Bắc Minh Mặc nhướng nhướng mày, khóe môi gợi lên thành một nụ cười hiếm thấy: “Ý của Bùi thị trưởng là thừa nhận những tin tức về con riêng ồn ào ở bên ngoài của ngài ròi?”
Bùi thị trưởng sắc mặt tối sầm, nghẹn lời.
“Mà thôi.” Bùi Minh Mặc mắt nhìn xuống, vung gậy lên: “Nếu Bùi Thị trưởng có thật sự có lòng, vẫn là nên suy nghĩ làm sao để đối phó với kì tuyển cử tiếp theo đi. Đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa.”
Bắc Minh Mặc!” Bùi thị trưởng thẹn
quá hóa giận, ném gậy golf,” Rốt cuộc là con mắt nào của Đại Nhi bị mù mà nhìn trúng cái người lãnh huyết vô tình như cậu?”
Bắc Minh Mặc không lên tiếng. Vung gậy, lạl vào lỗ.
Cố Hoan sắc mặt dần chuyển trắng, cái tên này kĩ thuật đánh bóng có cần tốt như vậy không?
Hắn quay đầu lại liếc nhìn cố Hoan: “Đi nhặt bóng”
Cô không cam lòng mà dẩu môi, vẫn là ngoan ngoãn chạy tới bãi cỏ rất xa rất xa ở phía đối diện, nhặt bóng cho anh.
Nhưng mà cái người này rõ ràng có con trai rồi!
Đậu xanh rau má, thật không nhìn ra nha, bình thường im hơi lặng tiếng, cái kiểu thanh cao ấy, thì ra con trai cũng có rồi!
Ý thức đến đây, không hiểu sao, cô cảm thấy lòng nặng trịch…
Bắc Minh Mặc liếc nhìn bóng lưng cố Hoan đang chạy chạy nhảy nhảy tới nhặt bóng, không khỏi hoài nghi cô nàng này có tế bào vận động sao?
Như dự đoán, quả nhiên, anh trơ mắt nhìn cô đang chạy trên đường, trật chân một cái, ~ bạch ‘—, ngã như chó
ăn sh*t!
Đôi đồng tử đen của anh như thắt lại.
Chợt, anh nhìn thấy cô như một tên trộm, nhanh chóng đứng dậy, nhìn xung quang một lúc, sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, chân thấp chân cao chạy vụt đi…
Một nụ cười khó nhận ra lướt qua khóe miệng anh.
“Bắc Minh Mặc, mày đừng khinh người quá đáng! Nếu mày không cưới Đại Nhi, mày sẽ không có kết quả tốt đâu!” Bùi thị trưởng hung ác nói.
Bắc Minh Mặc nhíu máy, lạnh lùng nhìn lướt qua: “Xem ra Bùi thị trưởng chó cùng dứt giậu rồi. Như thế nào, gần đây ủy ban kiểm tra kỉ luật đến viếng thăm hai lần, cảm giác không dễ chịu nhỉ? Muốn mượn người của Bắc Minh gia trong giới quân – chính
quân đội – chính trị
để thay bản thân thoát tội, con đường này chỉ sợ không thể thực hiện được…”
“Bắc Minh Mặc!” Bùi thị trưởng bị nói trúng tim đen trắng cả mặt, hoàn toàn chính xác, ông ta gần đây bị ủy ban
kiểm tra kỉ luật điều tra, mắt thấy cái mũ quan tràn đầy nguy cơ rồi. ông ta nhất định phải mau chóng nắm chắc quan hệ thông gia giữa hai nhà Bắc Minh – Bùi, nhưng Bắc Minh Mặc quá ghê gớm rồi, ngược lại Đại Nhi chỉ chung tình với mình hắn! ông ta cắn răng: “Đừng quên, Bùi gia bọn tôi từng có ân với cha cậu!”
“Vậy thì sao?” Bắc Minh Mặc khinh thường nhếch khóe môi “Vậy ông đem con gái gả cho cha tôi đi!”
“Mày!” Anh lạnh nhạt ném ra một câu làm Bùi thị trưởng nghẹn lời!
Lúc này, bỗng một tiếng nói từ phía sau chen vào.
“ơ, tôi nói sao mà khéo vậy chứ! Thì ra Bùi thị trưởng và lão Nhị nhà chúng tôi đều ở đây nha!”
Bắc Minh Mặc chuyển mắt, khuôn mặt chải chuốt tươi cười của Bắc Minh Án lập tức chạy ra chào đón.
Đi theo phía sau anh là một khuôn mặt nhỏ tức giận không tình không nguyện.
Bùi thị trường vừa nhìn thấy Bắc Minh Án, lập tức thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, nở nụ cười ôn hòa và dối trá thường ngày, nhẹ gật đầu: “ha ha, thì ra là Bắc Minh tam thiếu, cũng hào hứng tới đây chơi bóng sao?”
Bắc Minh Án liếc nhìn Bắc Minh Mặc, khóe miệng nhếch lên: “ở đâu ra hào hứng, còn không phải tới trông con cho lão Nhị sao!”
“Con?” Ánh mắt Bùi thị trưởng chấn động, liền nhìn thấy đứa con trai ở phia sau Bắc Minh Án đang đi đến.
Cậu nhóc nhíu chặt mặt mũi, bộ dạng rất không hào hứng. Mặt mày lờ mờ có thể nhìn ra vài phần giống Bắc Minh Mặc.
Thì ra vừa rồi Bắc Minh Mặc không hề nói ngoa, anh ta thật sự có con trai rồi!
Trình Trình, lại đây.” Bắc Minh Án
khóe miệng lộ ra bộ dạng đùa dai tươi cười, hướng về phía đứa nhỏ không cam lòng vẫy vẫy tay, “Biết ông lão này là ai không? Là ba của mẹ tương lai con đấy!”
Dương Dương mới đầu còn ngạc nhiên tại đây gặp được ba, sau đó lại vô cùng không vui vì ba ra ngoài mà không dẫn theo mình đi chơi!
Sau đó nghe chú ba nói ông lão trước mắt này, sẽ là ba của mẹ tương lai cậu, Dương Dương chấn kinh rồi!
Mẹ của cậu không phải là cố Hoan sao, cậu lại còn có mẹ tương lai?
Tế bào thám tử trong cơ thể Dương
Dương thoáng cái rục rịch sông dậy!