Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 116
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vui vẻ chạy đến bên cạnh chân của Bùi Thị trưởng, ôm chặt lấy đùi ông, chớp chớp cặp mắt đáng yêu, nở nụ cười tinh khiết vô hại, ngọt ngào hô: “Ông ngoại
Nhìn thấy một màn như vậy, Bắc Minh Án miệng chữ o, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Ai da, đây là Trình Trình của lão nhị sao? Còn biết ba của mẹ là ông ngoại!
Thằng nhãi con này cũng quá nịnh nọt ròi nha…
Bùi thị trưởng rủ mắt nhìn cậu nhóc đang ôm lấy chân mình, chết lặng.
Mà Bắc Minh Mặc, lạnh nhạt đảo mắt quét qua đứa nhỏ không có khí phách kia, mặt anh tuấn lập tức đen lại!
“Bắc Minh, Tư, Trình!”
Trong giọng nói của Bắc Minh Mặc lộ ra khí thế gió thổi giông bão sắp đến!
Bắc Minh Án chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, e hèm, hình như chơi hơi lớn rồi. Lão nhị sắp bùng nổ rồi.
Bùi thị trưởng nghe được tiếng “ông ngoại” này, trong mắt lập tức tràn đầy hi vọng!
Mặc kệ Bắc Minh Mặc có con trai hay không? Mấu chốt là nó chịu nhận Đại Nhi làm mẹ là được! Vì vậy, ông tranh thủ thời gian cười hòa ái: “Ai, Trình Trình đúng không? Trình Trinh thật nghe lời nha, ông ngoại thích Trình Trình nhất ròi.”
Dương Dương cười đến mắt híp thành một đường nhỏ, mặc kệ hai ánh mắt giết người đằng sau lưng, trực tiếp tóm lấy ống quần của Bùi thị trưởng: “ông ngoại, chú ba nói người là ba của mẹ tương lai, mẹ tương lai của con là ai vậy?”
Bùi thị trưởng bị tiếng hô” mẹ tương lai” giống như được uống thuốc an thần vậy, “ha ha ha, mẹ tương lai của
Trình Trình, là con gái của ông ngoại, Trình Trình nhất định sẽ thích mẹ tương lai lắm à nha…”
Khuôn mặt lạnh lùng như băng của Bắc Minh Mặc ẩn hiện gân xanh.
Anh nhanh chóng chuyển tầm mắt, ánh mắt sắc như dao chiếu lên người Bắc Minh Án: “Được lắm lão tam, chính mình không sợ thiên hạ không loạn thì thôi đi, còn đem con trai tôi cùng điên theo!”
Bắc Minh Án chợt cảm thấy nội thương, che ngực một cách khoa trương, ủy khuất lẩm bẩm một tiếng, “Ai ya, em nào biết con trai anh lại chân chó như vậy…”
Sợ sự tình phiền phức không thể vãn hồi, anh nhanh tiến lên phía trước, dùng sức kéo thằng nhóc đang đu trên chân Bùi thị trưởng xuống, thấp giọng nói:” Chú nói này tiểu Trình Trình, nếu con còn hô như vậy nữa, ba con muốn xé con ra rồi! Hai chú cháu chúng ta đi xa chỗ này chơi đi, nha.”
“A…, không muốn…” Dương Dương sao chịu cam tâm, vất vả lắm mới tra ra được chút manh mối, nhưng hóa ra mẹ lại không phải mẹ, chuyện này sao vậy được, nó sẽ đau lòng chết mất…
Ngoan nha! Nghe lời…
Không muốn mà…
Trên trán Bắc Minh Án đầy mồ hôi, mặc kệ mọi việc, nhấc thằng nhóc này khiêng lên vai, “Chú ba dẫn con đi ăn gà rán ha…”
“Ai ya, vậy con muốn ăn loại rán thật giòn…”
Bắc Minh Án trợn tròn mắt, quả nhiên là cái đồ tiểu tử thích ăn vặt! Trước khi đi, anh còn không quên chào tạm biệt Bùi thị trưởng, “Thật ngại quá thị trưởng, nhóc con đói bụng rồi, tôi dẫn nó đi trước, hai người tiếp tục, tiếp tục ha…”
Kết quả là kể từ lúc khiêng thằng nhóc này, hắn không dám nhìn lão nhị dù chỉ một cái, lửa thiêu tới mông ròi, thoát thân cái đã…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cố Hoan xoắn xuýt, khập khiễng đi tìm quả bóng mà Bắc Minh Mặc đánh ra ngoài.
Mẹ kiếp, cô sớm biết anh ta đủ thứ kì quặc trong người!
Đến quả bóng golf mà cũng khắc tên viết tắt của mình lên đó. hại cô muốn nhặt bừa mấy quả bóng của người khác cũng không nhặt được.
Giằng co một hồi lâu, may mắn là cú
ngã vừa rồi khống quá nghiêm trọng.
“Một quả, hai quả…ba quả! Ok, cuối cùng cũng nhặt được ròi!”
Thả lỏng thở ra một hơi, khập khiễng quay trở về…
Ngay lúc cô quay trở lại trong tầm mắt của Bắc Minh Mặc, Bắc Minh Án khiêng Dương Dương đi sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Chao ôi, mẹ con như oan gia ngõ hẹp, không gặp chung quy là do số phận.
Bùi thị trưởng nhìn đứa nhỏ rời đi, phẫn nộ lập tức biến thành đắc ý, ông
ta kéo cổ áo, “Bắc Minh Mặc, không nghĩ tới con của cậu ngược lại rất cam tâm tình nguyện tiếp nhận con gái tôi đấy! Tôi nghĩ, hôn sự này cho dù cậu không đồng ý cũng không được, ha ha ha…”
Bắc Minh Mặc sắc mặt tối tăm phiền muộn vô cùng.
Ngược lại cố Hoan ở bên ngoài không hề hay biết chuyện gì, đội một chiếc nón hoa nhí ngốc nghếch chạy tới.
Nhìn thấy Bùi thị trưởng đang cười điên cuồng, lúc đi lướt qua người cô, còn hừ mũi khinh thường, sau đó hung hăng mà rời đi…
Cô sửng sốt hai giây, đâu có dễ ăn hiếp như vậy: “Bùi thị trưởng đi rồi sao? Coi chừng cười hết hơi đấy…”
Quả nhiên ~
“Khục khục khục…”
Bùi thị trưởng đắc ý cười ngặt nghẽo, thiếu chút nữa bị sặc.
Quay đầu hung hăng trừng cố Hoan, mỏ quạ đen!
Rồi tức giận rời đi.
Cố Hoan cười đến mặt mày xán lạn, liếc mắt, phát hiện vẻ mặt Bắc Minh Mặc sắp giết người đến nơi!
Hoàn toàn không hợp với một thân quần áo đánh golf vàng sáng ngời nha.
Lòng bàn tay cầm quả bóng khắc tên viết tắt của anh, nói, “Tổng giám đốc, bóng của anh,…”
Đôi mắt hung ác lườm qua gương mặt phơi nắng đỏ bừng của cô, giống như quả táo đáng yêu vậy, ánh mắt không tự giác mà mềm mại đi.
Nhưng mà hành động khi nãy của con trai anh, anh thật sự là tức giận không ít.
Nhíu lông mày, quăng xuông một câu, “Thu xếp đò đạc, tôi đi thay quần áo.”
muộn dần.
cố Hoan cho rằng rốt cuộc có thể tan ca về nhà chơi với con rồi ngủ ngon một giấc, lại không nghĩ đến Bắc Minh Mặc nói: “Buổi tối còn có xã giao.”
Làm cho kế hoạch mộng đẹp của cô từ bỏ lần nữa.
Tiếp theo, anh lái xe đưa cô đến salon tóc trên con đường phồn hoa nhất khu vực của thành phố A.
Anh lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Sửa lại mái tóc như ổ gà của cô ấy, đưa
những đặc săc vôn có bày ra!
“Tóc như ổ gà?” Cô vừa định kháng nghị đã bị nhà tạo mẫu tóc đẳng cấp trong salon kéo vào.
Ken két ~ xoạt xoạt.
Giày vò một phen, không lâu sau, nhà tạo mẫu tóc đẩy cô ra ngoài.
Con ngươi sâu thẳm của Bắc Minh Mặc lóe lên một tia sáng, sau đó không nói hai lời liền lái xe đến một phòng trang điểm cao cấp.
vẫn là cái giọng lạnh lùng chết cóng người kia: “Làm sạch mặt cô ấy, vậy là được rồi!”
‘Ách…” Lần này, cô triệt để im lặng!
Cái gì gọi là “làm sạch mặt cô?”
Mặt của cô dơ lắm sao?
Bắc Minh Mặc, mẹ kiếp, anh có thể độc mồm thêm chút nữa không?
Sau đó, cô lại bị cái người mà đã trang điểm cho biết bao nhiêu minh tinh kia kéo vào.
xiu…xiu ~ vù vù.
Giày vò một phen, không lâu sau, thợ trang điểm đẩy cô ra ngoài.
Con ngươi u ám của Bắc Minh Mặc
hiện lên một vòng kinh diễm, không nói hai lời lại lái xe đưa cô đến cửa hàng thời trang thời thượng.
Lại chỉ nghe anh lành lạnh một câu: “Tìm cho cô ấy một bộ lễ phục, nhưng không lộ vai lộ ngực lộ lưng lộ mông lộ đùi.”
“Ự..C?” Cô nhịn không được trợn tròn mắt, “Anh trai à, dứt khoát khỏi lộ mặt được rồi.”
Lập tức, nàng lại bị nhân viên mang vào phòng thay đồ.