Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 118
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trái tim hơi khẽ chấn động.
Cô không nghĩ tới, Bắc Minh Mặc vậy mà mang cô đi dự tiệc. Soso kia không phải tình nhân của anh, mẹ của con anh sao?
“Bắc Minh nhị, cậu đến rồi.”
Tiếng nói nhã nhặn của người đàn ông vang lên, trong giọng nói lộ ra chút không vui.
Cố Hoan vô thức ngoái đầu lại nhìn, thân ảnh tuấn lãng của Bạch Mộ Tây thình lình xuất hiện.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy cô gái bên cạnh Bạch Mộ Tây kia, cố Hoan kinh ngạc vài giây.
Người phụ nữ xinh đẹp điềm tĩnh tao nhã, tranh điểm một cách thanh nhã, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn là một mỹ nhân bẩm sinh.
“Mặc…” ánh mắt cô gái khẽ chuyển, như là ẩn nhẫn điều gì đó, khẽ gọi.
Bắc Minh Mặc sắc mặt lạnh nhạt gật đầu, trực tiếp đến chỗ battender bưng hai ly rượu, một ly cho chính mình, một ly khác nhét vào tay cố Hoan.
Cố Hoan sững sờ.
Cô thấy rõ trong mắt mỹ nhân ấy hiện lên sự kinh ngạc ưu thương…
“Bắc Minh nhị, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Bạch Mộ Tây nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cố Hoan, hai mắt đều muốn phun ra lửa, “Tại sao trước mặt Soso còn làm càn như vậy?”
Soso?
Cố Hoan lập tức hóa đá.
Không thể tin nổi mà nhìn mỹ nhân tư thái uyển chuyển, mặc lễ phục sa mỏng thấp ngực màu hòng nhạt trước mặt.
Thì ra
Đây chính là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết của Bắc Minh Mặc, Soso?
Trán cố Hoan rịn mò hôi.
Nhớ tới tình cảnh đêm đó bị Bắc Minh Mặc buộc nhảy lầu, thì ra đây chính là cô gái mà anh bảo vệ, giờ phút này ngay tại trước mắt, không thể phủ nhận, lòng cô như bị vật nào đó không biết tên đâm vào.
“Lão Bạch, đừng như vậy…” Soso vẫn là giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh, khẽ lắc đầu với Bạch Mộ Tây.
Sau đó, cô nhìn về phía cố Hoan, lễ phép cười cười, “xin chào, tôi là Tô Ánh Uyển.”
Tô Ánh Uyển…lúc cố Hoan nghe thấy cái tên này, đòng tử đột nhiên co rụt lại.
Ánh…Thì ra bên trong tên của cô ấy thực sự có một chữ “Ánh”!
Nơi ở của Bắc Minh Mặc là Dạ Ánh Nhất Phẩm, dự án mà anh xem trọng nhất là Công trình “Ánh”
Dạ, Ánh…
Thì ra đây thực sự tôn tại!
Hình Hỏa nói, đây đều là quà mà Bắc Minh Mặc tặng cho Tô tiểu thư!
Cố Hoan bỗng nhiên cảm giác tim như bị xé toạt.
Cô nhếch môi, nở nụ cười hào phóng: “Nghe danh Soso đã lâu, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt. Ha ha, Tôi là cố Hoan, thư kí của tổng giám đốc Bắc Minh.”
Không muốn làm cho Tô Ánh Uyển hiểu lầm, lại muốn cùng Bắc Minh Mặc phân rõ ranh giới, cô tận lực nhấn mạnh “Thư kí của tổng giám đốc Bắc Minh”.
Nghe cố Hoan vừa nói vậy, ánh mắt
Tô Ánh Uyển giống như âm thầm thả lỏng một mạch, cô khẽ gật đầu.
Tiếp theo nhìn về phía Bắc Minh Mặc, thanh âm có chút run rẩy không xác định, trầm thấp nói: “Mặc, vết thương của anh khá hơn chút nào chưa?”
Tô ánh Uyển lo lắng nhìn thoáng qua chân anh, giọng có phần nghẹn ngào: “Đêm đó…thật xin lỗi, làm liên lụy anh bị tai nạn xe…”
Cố Hoan giật mình nhận ra, thì ra người phụ nữ bí ẩn trong vụ tai nạn xe của Bắc Minh Mặc là Soso! Đột nhiên, trái tim cô trở nên hoảng loạn, cô nắm chặt ly rượu, vô thức rót vào miệng.
Mi tâm Bắc Minh Mặc quét qua một tia không để lại dấu vết, đôi mắt đen tĩnh mịch đảo qua Tô Ánh Uyển, “Không có gì đáng ngại.”
Tiếng nói vẫn lạnh băng như cũ, không lộ ra chút cảm xúc gì.
Không có gì đáng ngại?
Cố Hoan nhịn không được trừng lớn mắt, Bắc Minh Mặc anh đây là mở mắt nói láo đó sao?
Gãy một chân, đến nay còn phải dùng thanh thép cố định mới có thể đứng thẳng đi được vài bước.
Thậm chí còn kêu trời kêu đất trước
mặt cô đấy, ngay cả đi vệ sinh cũng để cô hỗ trự đỡ ‘bảo bối’.
Giờ khắc này, ngay trước mặt Tô Ánh Uyển lại trâu bò lãnh khốc nói ra câu ‘không có gì đáng ngại’?
Cái tên này là đang duy trì phong độ trước mặt Tô Ánh Uyển yêu mến, còn trước mặt cô thì tra tấn muốn chết sao?
Vấn đề là, sĩ diện đến chết của anh ta, thế mà lại để cô khổ thân!
“Vậy, Mặc, chúng ta…có thể một mình nói chuyện không?”
Đôi mắt mong đợi, dịu dàng, đáng
thương của Tô Ánh Uyển phảng phất có thể chảy ra nước.
Mà ngay cả cố Hoan cũng không nhịn được thở dài, sao lại có một người phụ nữ quyến rũ như vậy? Khó tránh Bắc Minh Mặc yêu thương cô ấy như thế.
Cố Hoan cảm thấy giữa bọn họ, cô giống như bóng đèn mấy kW chướng mắt, vì vậy tự động buông khoác tay anh ra, ai ngờ ~
Móng vuốt của cái tên Bắc Minh Mặc này lại nắm chặt tay của cô, “Những chuyện cần nói đêm đó trên xe đã nói hết rồi, không có gì đáng để nói nữa.”
Cự tuyệt thật lạnh lùng!
Cố Hoan chứng kiến rõ ràng, con ngươi của Tô mỹ nhân co rúm lại, giống như muốn bức nước mắt chảy ra…
Cô nghi ngờ, chuyện gì xảy ra với Bắc Minh MẶC vậy?
Không phải đẩy cô ra làm bia ngắm sống cho Bùi Đại Nhi cũng phải bảo vệ tốt Soso, không phải sao?
Bây giờ là làm sao vậy?
Móng vuốt của cái tên này giữ chặt cô không buông, diễn từ đâu?
“Bắc Minh nhị!” Bạch Mô Tây không xem nổi nữa rồi, lập tức hung hăng trừng cố Hoan, sau đó, thô lỗ lôi cô từ trong tay Bắc Minh Mặc lôi đi ra, “Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em!”
“Ôi…” Cố Hoan hết hồn, nhưng Bắc Minh Mặc lại kéo cô lại thật chặt.
Mặc cho Bạch Mộ Tây kéo cô như thế nào, móng vuốt của tên kia cũng không hề thả lỏng. “Đau….”
Bạch Mô Tây không để ý việc cổ tay Cố Hoan đang bị đỏ lên, hét vào mặt Bắc Minh Mặc: “Anh điên rồi phải không, muốn ở trước mặt mọi người gây chuyện sao?”
Bắc Minh Mặc ánh mắt lạnh lùng lườm Bạch Mộ Tây, khóe môi mỏng nhếch lên: “Chính anh mới gây chuyện!”
Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông cao lớn đang giằng co. Thậm chí có thể nhìn ánh lửa phẫn nộ trong ánh mắt.
Bầu không khí lập tức giảm xuống đáy.
Thậm chí hội trường đã có không ít ánh mắt nhìn qua đây.
Hốc mắt Tô Ánh Uyển rưng rưng, nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh được.
cố Hoan hơi thảm một chút, bị kẹp giữa hai người đàn ông.
Không cẩn thận làm bia đỡ đạn.
Hai cánh tay đều bị nắm đau. Ngũ quan xoắn xuýt lại, cô vô cùng không có khí thế mà hô một câu: “Ách cái kia…tôi mắc tiểu…”
Bạch Mộ Tây sửng sốt một chút.
Tô Ánh Uyển không để lại dấu vết gì duy trì ưu nhã.
Mi tâm Bắc Minh Mặc nhíu chặt, vốn vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng lại vì câu nói không chút khí thế nào của Cố Hoan mà tức giận!
Nhớ tới buổi chiều ở sân golf, con trai bổ nhào vào bên chân Bùi thị trưởng, ha ba mà hô hào ‘ông ngoại’, kéo chân sau anh lại sạch sẽ.
Bây giờ, người phụ nữ cố Hoan này, ngay lúc anh cần cô bên cạnh nhất, cô lại dám mắc tiểu!
“Không cho phép đi!” Anh không hề nghĩ ngợi, thốt ra. Trong mắt hiện lên một đóm lửa nhỏ.
Tô Ánh Uyển trố mắt nhìn!
Cố Hoan biểu tình bất lực, cái tên bạo quân này!
Bắc Minh Mặc mím môi, lạnh nhạt
đảo mắt qua Bạch Mộ Tây, lại liếc Tô Ánh Uyển, giọng trầm mặc: “Lão Bạch, tôi cùng Ánh Uyển chia tay rồi, cậu phải tiếp nhận sự thật này!”
‘oanh’ một tiếng.
Phảng phất như ba quả bom đang lần lượt oanh tạc tiến vào đầu bọn họ.
Bạch Mô Tây chấn kinh rồi: “Bắc Minh nhị, các cặp đôi hợp hợp tan tan là chuyện bình thường, anh cần gì xem đó là sự thật, các người đã nhiều năm như vậy rồi…”
Cố Hoan bị sốc. “ơ, chia chia chia tay
rồi….