Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 119
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Làm sao cũng không ngờ tới, Bắc Mộ Mặc và Bạch nguyệt quang chia tay?
Tô Ánh Uyển của anh ta nha!
Nhân vật linh hồn của công trình ‘Ánh’ nha!
Tô Ánh Uyển mà Bắc Minh Mặc giữ lấy, giấu đi, bảo vệ!
Thế mà lại chia, tay, ròi?
Cố Hoan đồng tử khẽ co rút lại, thật lâu sau mới tiêu hóa tin tức khủng bố này được.
Trầm mặc một lát, nội tâm của cô bắt đầu phun trào ~
Con bà nó Bắc Minh Mặc!
Chia tay rồi mà anh còn vì mấy tờ bản vẽ ép tôi nhảy lầu?
Anh muốn chứng minh xem trọng công trình ‘Ánh’ bao nhiêu, xem trọng Tô Ánh Uyển như thế nào, nhưng mà chia tay rồi còn chứng minh cái mẹ gì nữa!
Chia tay rồi còn chơi tôi như vậy, tìm đường chết à?!
Cố Hoan xem như đã hiểu rồi, cái tên này đêm nay mang cô ra, căn bản chính là dùng để chọc tức Tô Ánh Uyển!
Cô rõ ràng lại một lần nữa làm bia ngắm sống!
Bất quá lần này không phải thiên kim tiểu thư Bùi Đại Nhi mà là Bạch nguyệt quang Tô Ánh Uyển trong lòng anh ta!
Cố Hoan nhịn không được đỡ trán, nghiệp chướng mà!
Một câu lạnh lùng hời hợt vô tình của Bắc Minh Mặc, làm Tô Ánh Uyển cũng chấn kinh rồi. Nước mắt rơi xuống, “Mặc, anh nói thật sao?”
Ai oán sâu kín bên trong tiếng nói, giống như bị một tên khốn nạn bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Thừa dịp Bạch Mộ Tây trố mắt nhìn, Bắc Minh Mặc ôm cố Hoan vào trong ngực, ánh mắt thâm trầm liếc Tô Ánh Uyển: “Là em nói chia tay, không phải sao?”
Thân thể Tô Ánh Uyển run rẩy.
Cố Hoan nhíu mày trợn trừng một cái, đã biết rõ Bắc Minh Mặc cái tên khốn khiếp này!
Xem bộ dạng này của Tô Ánh Uyển, kẻ đần cũng biết chia tay chỉ là thuận miệng nói ra!
Thật sự không đành lòng nhìn tên này chà đạp mỹ nhân, cố Hoan nhìn không được âm thầm bấm véo vào
bên eo anh một cái, nhỏ giọng lầm bầm, “Này, chỉ là cuộc cãi nhau của đôi trẻ mà thôi, có cần phải chia tay nghiêm trọng vậy sao?”
Ai ngờ cái tên này cơ bắp căng cứng như tường đồng vách sắt, hại tay cô tê rần, anh lại không đâu không ngứa
gì-
Nhưng không ngờ, anh bỗng nhiên cúi đầu, môi rơi vào trên môi đỏ của Cố Hoan, nhẹ nhàng linh hoạt hôn…
Sắc mặt Tô Ánh Uyển trắng bệch!
Bạch Mô Tây phẫn nộ trong lửa giận
Cố Hoan trừng mắt hóa đá.
Cái tên này lại muốn làm gì vậy? Thật sự muốn gây khó dễ cho cô sao?
Cô vừa định há mồm cắn anh , anh lại ranh mãnh rời khỏi môi cô, ngược lại đôi môi mơ hồ áp sát vào vành tai
ửng đỏ của cô, nhẹ nhàng nhả ra một tiếng: “Cái miệng nhỏ này của em dám nói lại lần nữa ‘đôi trẻ’ cho tôi nghe, tôi sẽ xé nó…bao gồm cả cái miệng phía dưới của em…”
Mặc dù giọng anh rất trầm lặng nhưng nó chứa đầy sự uy hiếp cùng với…cái ám chỉ hại người đó!
Khuôn mặt cố Hoan đột nhiên đỏ ửng lên!
Ngoan ngoãn im lặng.
Chỉ là hung hăng dùng ánh mắt như dao găm, từng đao từng đao mãnh liệt cắm trên người anh!
Tô Ánh Uyển bị cái hôn kia của Bắc Minh Mặc làm giật mình.
Trên gương mặt mềm mại đã sớm đầy nước mắt, u oán nhìn thoáng qua Bắc Minh Mặc: “Anh nỡ như vậy sao? Mặc, tình cảm 10 năm của chúng ta, anh nỡ sao?”
Mười năm! Trong lòng cố Hoan rung động!
Lại chỉ nghe tiếng nói lãnh đạm của Bắc Minh Mặc, nhẹ nhàng xẹt qua tai: “Bất cứ chuyện gì, đều có lúc phải chấm dứt. Ánh Uyển, là em muốn kết thúc, mà tôi, chỉ là không có phản đối.”
Giọng điệu thật lạnh lùng.
Phảng phất con số 10 năm này, ở trong mắt Bắc Minh Mặc, chỉ là cát chảy qua ngón tay, thoáng qua.
Giống như đối với anh, 10 năm không là gì.
Bất cứ chuyện gì, đều có lúc phải chấm dứt, kể cả tình cảm!
Cố Hoan trái tim run lên.
Lúc này trên du thuyền vang lên tiếng nhạc du dương.
Mọi người bắt đầu khiêu vũ…
Chợt, Bắc Minh Mặc ôm sát cố Hoan, trực tiếp đi hướng vào trong sàn nhảy. ~