Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 120
Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tô Ánh Uyển ngay ngốc đứng tại chỗ, mặt xám như tro, yên lặng rơi lệ…
Bị anh cưỡng ép dẫn vào trong sàn nhảy, bị anh cưỡng ép ôm lấy nhảy chậm rãi.
Cố Hoan cảm giác bản thân giống như con rối, mặc kệ cho anh ta điều khiển.
“Cái kia…Bắc Minh Mặc…” Cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực rộng lớn của anh, tiếng nói có chút khàn.
Nhìn đường cong hoàn mỹ bên dưới của anh, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng như chạm khắc, cô thổn thức không thôi.
Vì sao lại có người bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Chẳng biết tại sao nội tâm ẩn ẩn đau đớn.
Giống như thương tiếc cho Soso, lại giống như thương tiếc cho đáy lòng đang dấu giếm của bản thân.
Môi run rẩy, cô thấp giọng, “Bắc Minh Mặc, anh thật sự muốn vứt bỏ Soso sao? Tình cảm 10 năm của hai người thật sự vì một câu ‘chia tay’ mà triệt
để xong sao? Vậy..Vậy con của hai người thì sao?”
Đôi lông mày xinh đẹp của Bắc Minh Mặc không khỏi cau lại, anh liếc nhìn người phụ nữ trong ngực.
Khóe môi hơi mím lại, đáy mắt chìm xuống: “Ai nói cho em biết đó là con của tôi và cô ấy?”
“Ách?” Cố Hoan giật mình, sự hãi nhìn vào mắt anh, nuốt nước bọt, “…không phải sao?”
Anh bỗng nhiên kéo môi lương bạc cười cười, “Cố Hoan, em dường như rất để ý Soso, rất để ý con của tôi, vì cái gì hả?”
Cô bị anh nhìn chằm chằm chột dạ, ánh mắt thất thường, “Nào có vì cái gì đâu? Ai, ai nói tôi để ý hả?”
“A…”Lần đầu tiên đấy, anh nở nụ cười.
Trong trí nhớ của cố Hoan, cái tên này như băng sơn ngàn năm, bộ dạng tươi cười cơ hồ không tồn tại đấy!
Nhưng mà, chỉ cần một nụ cười là hoàn toàn choáng ngợp, kinh thiên động địa!
Cô chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc!
Đôi lông mày như lưỡi kiếm của anh
nhướng lên ngả ngớn, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên sự vui tươi, anh đột nhiên cúi xuống ghé sát vào tai cô thổi một hơi. ~
“Cố Hoan, thừa nhận đi, thứ mà em để ý, thực ra là tôi.”
Bên tai nổi lên một hồi tê dại, chạy thẳng vào đáy lòng.
Hai má cô chợt bỏng rát, cô chớp mắt, trong lòng như có hàng vạn con nai lao nhanh đi, bốn phía tán loạn.
“Xì! Gu của tôi không như vậy, bạc tình, phụ nghĩa, ai thèm để ý anh cái tên Trần Thế Mỹ* thời hiện đại chứ!” Cô không biết tại sao bản thân lại thốt
ra lời như vậy, tim cô đập dồn dập.
*
là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý.
Khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên u ám, vòng tay ở eo cô như gông cùm.
“Chuyện của tôi và Soso, em biết rõ được bao nhiêu? Cô ấy vốn không
phải vợ tôi, tôi cũng không phải không được cô ấy thì đi lấy Bùi Đại Nhi, giống Trần Thế Mỹ cái chỗ nào?
Hơi thở lạnh lẽo của anh tràn vào mũi cô.
Xung quanh cô thoáng chốc như bị anh kéo vào hầm băng, cô chợt rùng mình.
“Được, được ròi…xem như tôi lỡ lời…” nhìn vào đôi mắt băng giá của anh, cô đột nhiên mềm nhũn, nghiến răng nghiến lợi, tự nguyền rủa bản thân không ra gì!
Lúc này các khớp ngón tay anh mới bí mật giảm bớt sức lực, bàn tay to
của anh cũng theo eo và hông của cô mà xoa nắn.
Khiến sau lưng của cô nổi lên từng cơn tê dại…
Vẻ hoảng sợ của cô tràn ngập trong mắt anh, môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy: “Em đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Ự…C?” Cô khẽ giật mình, hiển nhiên không thể theo kịp tốc độ suy nghĩ của anh, “Phải suy nghĩ cái gì?”
“Bò lên giường của tôi.” Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, mùi tình dục len lỏi giữa môi và răng.
cố Hoan khóe miệng thoáng co giật, trừng mắt liếc anh một cái, “Bắc Minh Mặc, chỉ là chia tay thôi mà, có nhất thiết phải chà đạp bản thân vậy không?”
“Hửm?” Anh nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc.
“Cái gì mà làm tình nhân của anh, cái gì mà giao ước bảy ngày, tôi thấy đây căn bản chính là chứng tịch minh sau chia tay, di chứng của tai nạn xe đây mà!” Cô khẽ cắn môi, “Bởi vì anh căn bản không thể tiếp nhận được việc Soso chủ động nói chia tay, bởi vì anh không cách nào thừa nhận sự thống khổ sau khi mất đi mối tình đầu, cho nên anh căm tức cô ấy, cho nên anh
muốn dựa vào tôi tìm kiếm sự an ủi! Bắc Minh Mặc, tôi nói cho anh biết, tôi không phải đồ vật an ủi của anh!”
Cô càng nói càng kích động, cho tới giờ phút này cô mới chính thức hiểu được.
Vì sao đêm đó anh lại muốn cô làm tình nhân của anh, thì ra là vì anh và Bạch nguyệt quang anh yêu mến 10 năm đã chia tay ròi!
Anh bất quá chỉ là tìm đồ vật an ủi thôi!
Cô nghĩ thầm, dù cho hôm đó đổi thành bất kì người phụ nữ nào thì anh cũng có thể nói ra câu kia ‘làm tình
nhân của tôi’ được?
Khốn khiếp!
Cô vậy mà còn động lòng với anh ta!
Cố Hoan đêm nay xem như triệt để tỉnh táo, tuy nhiên giờ phút này lòng có chút đau nhức…
Nhìn má cô đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt anh say sưa, cô phụng phịu vô cùng đáng yêu.
Thật lâu, anh mới nhếch môi, bên miệng chứa ý cười.
“Vật an ủi?” thiệt cô cực khổ nghĩ ra, anh cười, “Em cứ đánh giá thấp bản
thân vậy sao?
Đôi mắt cô phóng lửa: “chẳng lẽ không đúng hả?”
Càng nhìn cái khuôn mặt không tim không phổi kia, như cười như không, âm trầm nặng nề, da đầu cô lại càng run lên.
Cái tên này bộ dạng cười như thế nào có thể mê người đến quỷ thần cũng phẫn nộ?
Anh sao có thể sau khi buông bỏ đoạn tình cảm 10 năm, còn có thể bình tĩnh nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy?
Thậm chí còn không biết xấu hổ mà ôm một người phụ nữ khác trò chuyện vui vẻ.
Cái tên này là cái gì cấu tạo thành vậy?
Dường như cô càng căm tức, anh càng vui vẻ, cuối cùng nhịn không được, trầm thấp cười ra tiếng.
Ngay lập tức, những đốt ngón tay mảnh khảnh và đầy sức sống nắm chặt chiếc hàm thanh mảnh của cô.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khẽ mở
Cố Hoan, tôi chỉ nói một lần. Soso
không phải Bạch nguyệt quang của tôi.”
Cô thoáng giật mình.
Sau đó, trước khi cô kịp phản ứng, ạnh hạ thấp môi mình nuốt trọn đôi môi đỏ mọng của cô…
Tô Ánh Uyển ngẩn ngơ trên boong thuyền, sắc mặt tái nhợt.
Nếu không phải Bạch Mộ Tây vịn cô, chỉ sợ rằng thân thể mảnh khảnh kia đã ngã xuống rồi.
“Lão Bạch…Anh ây hôn cô gái kia sao?” Tiếng nói run rẩy của Tô Ánh Uyển, “Anh nhìn thấy không, anh ấy
nở nụ cười… anh ấy vừa cười với cô ta…”