Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 121
Bên trong khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Mộ Tây lộ ra tia ẩn nhẫn, an ủi cô: “Soso, anh nghĩ Bắc Minh Mặc chỉ nhất thời bị ma ám thôi…”
“Không Tô Ánh Uyển thê lương lắc đầu, nước mắt lã chả rơi xuống, “không đơn giản là bị ma ám như vậy đâu…”
Nếu không, Bắc Minh Mặc xưa nay luôn tỉnh táo kiềm chế, luôn bày ra bộ dạng băng sơn ngàn năm, như thế nào lại bày ra dáng vẻ tươi cười với cô gái kia?
Dáng vẻ tươi cười!
Tô Ánh Uyển xác định chính mình không nhìn lầm.
Chính bởi vì cô trông thấy dáng vẻ tươi cười của Bắc Minh Mặc mà trước đây cô chưa từng thấy, cô hoàn toàn điên rồi!
Thì ra…
Bắc Minh Mặc cũng biết cười đấy!
Đêm nay sau 10 năm, Tô Ánh Uyển mới thực sự nhìn thấy.
“Em chớ nghĩ lung tung, em dù sao đã ở bên cậu ấy 10 năm, không dễ
dàng bị người khác thay thế đâu!” Bạch Mô Tây vẫn luôn tin rằng, Bắc Minh Mặc thay lòng đổi dạ, hết thảy là vì sự xuất hiện của cố Hoan!
“Mười năm? Lão Bạch, anh cũng cảm thấy là mười năm không dễ dàng gì đúng không?” Tô Ánh Uyển cười ảm đạm.
“Đương nhiên rồi! Thử hỏi đời người có bao nhiêu lần mười năm? Soso em yên tâm đi, Bắc Minh nhị cuối cùng sẽ quay về bên cạnh em thôi!” Lúc Bạch Mọ Tây nói lời này, đến ngay cả bản thân anh cũng có vài phần không nắm chắc.
Tô Ánh Uyển bật khóc.
Khóc đến rung động lòng người.
Ngay ngày hôm nay sinh nhật cô, Bắc Minh Mặc chính thức nói cho cô biết một sự thật ~
Bọn họ chia tay rồi.
Mặc dù là đi qua mười năm, dù cho cô khăng khăng một mực chờ đợi bên cạnh anh, từ 17 tuổi chờ đến 27 tuổi.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không đánh bại thời gian, tránh không khỏi vận mệnh…
“Hu hu…Lão Bạch, em sai rôi…” Cô khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm
lệ nhìn hai người hai người ôm hôn nhau ăn ý trên sàn nhảy, “Em sai ở chỗ ngày hôm đó không nên ép anh ấy…Lão Bạch, em tưởng là ở bên anh ấy mười năm rồi, mối quan hệ của chúng em sẽ không thể phá vỡ nổi, mọi thứ như nước chảy thành sông…Thế nhưng, vô dụng thôi…Lão Bạch, là em sai rồi, em không nên tức giận nói chia tay với anh ấy, em sai ròi mà…”
Làm sao cô biết được, như một lời tiên tri.
Câu ‘chia tay’ kia, anh lại xem là thật
Nếu như cô sớm biết kết quả như vậy, cô tình nguyện duy trì bộ dạng
lúc trước, im lặng ở bên anh.
Dù là anh lạnh nhạt như gần như xa, dù là anh chưa bao giờ dỗ ngon dỗ ngọt, dù là anh cũng không bày ra dáng vẻ tươi cười với cô…
Nhưng người đó chính là Bắc Minh Mặc, cô vui vẻ chịu đựng!
Cố Hoan, tôi chỉ nói một lần. Soso không phải là Bạch nguyệt quang của tôi.
Những lời này của Bắc Minh Mặc quanh quẩn trăm ngàn lần trong đầu Cố Hoan, giọng nói trầm ấm của anh hết lần này đến lần khác trêu chọc trái tim cô.
Đôi môi lạnh lùng của anh bá đạo tấn công cô.
Như thể tất cả ý chí đều bị anh bóc từng lớp từng lớp sạch sẽ…
Cho đến khi phòng tuyến cuối cùng còn sót lại trong đầu, cô ép buộc bản thân thoát khỏi sự nuốt chửng của anh.
“A…buông ra…”
Cô bối rối giãy giụa, anh lại như gông cùm xiềng xích, không chút buông lỏng.
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể há mồm ~
“Hừ…”Bắc Minh Mặc nhíu chặt mày, cánh môi bị cô hung hăng cắn, đau đớn lan tràn.
Anh buông lỏng cô ra, kéo môi ra khỏi răng và môi của cô.
“Cố Hoan, em là mèo hoang hả!”Anh thấp giọng khiển trách một tiếng, mi tâm lơ đãng nhíu lại.
Hàm răng sắc nhọn của cô làm ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ khó chịu.