Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 124
“Đúng vậy đúng vậy, hóa ra bọn họ đã yêu nhau nhiều năm như vậy, giữ bí mật cũng thật tốt…”
“Này này, các người nói xem người thứ ba rốt cuộc là ai hả?”
“Ai biết được, trên tạp chí chỉ có đăng hình dáng phía sau của người phụ nữ đó, cô ta được tổng tài ôm chặt trong tay, căn bản không nhìn thấy mặt được!”
“Các người có nghĩ đó là con gái của thị trưởng Bùi, Bùi Đại Nhi không?”
“Cô không đọc báo sao, báo chí có viết rõ,vào cùng giờ tối hôm qua, Bùi Đại Nhi tham dự một bữa tiệc quân sự và chính trị cùng với cha của cô ấy! Cho nên, không có khả năng là cô ấy.”
“A, còn có một người khác nữa sao? Thật đúng là một vở kịch phức tạp
_ ‘ II
mà…
“Đúng đó. Bùi Đại Nhi chỉ sợ cười đến xiên vẹo đấy chứ? SoSo bị đuổi ra khỏi ván cờ mà không cần mình phải tự ra tay.”
“A, nói như vậy tiểu tam kia thật mạnh đấy!”
“Lai lịch rốt cuộc như thế nào, ngay cả tổng tài băng sơn của chúng ta cũng có thể giành được?”
“Ôi, SoSo thật đáng thương…”
“Đúng vậy, mười năm đều…”
“Tiểu tam kia thật đáng giận, khó trách bị mọi người chửi bới!”
“Cho nên, cái này gọi là: Khoảng cách gần nhất trên thế giới chính là mười năm quan hệ giữa ta và người rốt cuộc cũng đã lộ ra, còn khoảng cách xa nhất trên thế giới chính là thời điểm lộ ra, người đã có người khác
rồi….
“ôi mẹ ơi, chơi không nổi. Tôi không bao giờ tin vào tình yêu nữa …”
Cố Hoan càng nghe càng hoảng.
Cô liền ẩn núp một mạch đi vào văn phòng của tổng tài, chỉ sự bị một đám con gái kia nhận ra mình.
Trời ơi, cô vô tội được chứ? Cô cũng đâu muốn như vậy…
Đảo mắt, liền thấy Bắc Minh Mặc đã vùi đầu vào công việc.
“Khụ khụ…” – Cô xấu hổ giả vờ ho vài cái, lập tức đi thẳng về phía anh.
Bắc Minh Mặc nhíu đôi lông mày xinh đẹp, giương mắt liếc nhìn cô một cái, anh có thể nhìn xuyên thấu chỉ với một động tác của cô: “Muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng!”
Nhìn thấy anh khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc và khuôn mặt “nhăn nhó” trước đây, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của Cố Hoan khẽ co giật.
Không khỏi nghi hoặc, đêm qua cô bị hoa mắt hay nằm mơ, nụ cười của anh đêm qua có thực sự tồn tại không?
Cô lại ho vài tiếng ròi nói, sau đó xoay người, từ tủ bên cạnh ghế sofa, mang ra một xấp tài liệu, hồ sơ, giấy bút,
Usb, PDA…
Tất cả cùng một lúc chuyển đến bàn làm việc lớn của anh.
Đôi lông mày của anh có một chút vặn vẹo, anh ngước mắt lên nhìn cô, như thể đang chờ cô giải thích.
“Đây, đây là đồ đạc của tôi từ khi tôi làm thư ký!” – Cô đứng thẳng người, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, với khí thế nghiêm nghị: “Tổng tài, nhân dịp ngài còn ở đây, tôi đem tất cả những thứ này trả lại cho ngài, chờ một lát tôi đi làm thủ tục từ chức với Lâm Đạt, ngày mai tôi sẽ không trở lại báo cáo nữa.”
Chuyện xảy ra đêm qua khiến cô càng ngày càng cảm thấy tội lỗi.
Cũng may một khi cá cược kết thúc, cô có thể lấy lại tự do của mình.
Giống như có thể nhìn thấy mặt trời tươi sáng vào sáng mai, cô đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Anh lạnh lùng ngước mắt nhìn, lông mày nhíu chặt, cười nhạo:
“Cố Hoan, hôm nay còn chưa kết thúc, cô cứ như vậy chắc chắc ngày mai không cần đến đây nữa sao?”
Cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt khinh thường của anh, mím
môi: “Dù sao kết cục đều đã định rồi, tôi nghĩ hôm nay sẽ không có bất kỳ thay đổi nào cả. Tóm lại, thưa tổng tài, rất cảm ơn ngài mấy ngày nay đã chiếu cố tôi, làm cho tôi biết đến cái gọi là tàn khốc vô tình, làm cho tôi lĩnh ngộ cái gọi là không bằng súc vật!”
Cô một câu nói bóng nói gió, từng lời từng chữ như đâm thẳng vào ngực anh như một nhát dao, chắc chắn là cô muốn tìm đường chết.
Nhưng sợ gì chứ? Dù sao sau ngày hôm nay, bọn họ đều không có liên quan đến nhau nữa.
Gương mặt lạnh lùng, hoàn hảo của
Bắc Minh Mặc bỗng trở nên u ám.
Đồng tử u ám khẽ động, mím môi, anh gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nói ra từng chữ.
“Tốt lắm. Cố Hoan, tôi đây nói trước với cô một câu, buổi sáng tốt lành!”
Thân hình cô run lên.
Cái gì nói trước với tôi một câu buổi sáng tốt lành, mấy giờ rồi, mà còn chào buổi sáng!
Ánh mắt của tên khốn này vô cùng lanh nhat…
Ra khỏi văn phòng tổng tài, cố Hoan vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của Lâm Đạt.
Khi đưa lá đơn từ chức tới trước mặt Lâm Đạt, Lâm Đạt liền kinh ngạc sửng sốt.
“Cố Hoan, cô không phải đang đùa tôi đấy chứ?”
Niềm vui bất ngờ, không có niềm vui theo lẽ thường, Lâm Đạt cư nhiên đã hết giận.
Cố Hoan ngẩn ra: “Tôi từ chức, anh không vui sao?”