Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 125
Lâm Đạt nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, trực tiếp trả lại đơn từ chức trong tay cho cố Hoan: “Cô là do lão gia tử phái tới, tôi có tư cách gì phê chuẩn cho cô từ chức?”
“Không sao, anh chỉ cần phê duyệt một chữ tượng trưng, sau đó trình bày lại với tổng tài là được.” – cố Hoan đối xử với LâmĐạt khó mà được tâm tình tốt.
Mặc dù lão gia tử Bắc Minh phái cô tới, nhưng mà không phải Bắc Minh Mặc đã nói, chỉ cần cô thắng được cá cược, anh sẽ có biện pháp giải quyết về phía lão gia tử sao?
Sau khi đùn đẩy lá đơn từ chức cho Lâm Đạt, cố Hoan cười hí hửng bỏ đi.
Hiện tại,cô đang nằm trên ghế sofa trong văn phòng của Bắc Minh Mặc, ngủ một cách thoải mái.
Mà Bắc Minh Mặc, sau khi cô đưa đơn từ chức quay trở lại, thì không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.
Trừ cô ra, hầu như không ai dám xông vào phòng làm việc của tổng tài, văn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Sẽ không có ai vào và nói cho cô ấy biết những gì đang xảy ra bên ngoài.
Cô không có hứng thú để biết những gì đang xảy ra bên ngoài.
Với đôi mắt ngái ngủ mở to, đếm đồng hồ trên tường…
Đếm ngược vài phút… Năm phút… Ba phút… Một phút…
Khi kim đồng hồ chỉ đến giờ tan ca, cô nhịn không được liền reo hò!
“Yeah! Được tự do rồi!”
Sự giải thoát này chứa đựng quá nhiều cay đắng và một chút hiu
quạnh.
Cô nhanh chóng bật dậy khỏi ghế sô pha sắp xếp mọi thứ, vừa đến cửa liền không nhịn được liếc nhìn lại phòng làm việc, đặc biệt là khi cô lướt qua bàn làm việc sang trọng của Bắc Minh Mặc, đôi mắt có chút rung động, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tạm biệt, Bắc Minh Mặc.
Tạm biệt, thằng khốn!
Ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.
Cố Hoan đứng dưới bầu trời hoàng hôn và hít môt hơi thât sâu.
Như thể ngửi thấy mùi hương của sự tự do, cô không khỏi nhếch khóe miệng.
Nghĩ đến người mẹ và đứa con ở nhà, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.
Như thường lệ, cô băng qua một con hẻm và sang đường đối diện để bắt xe buýt.
Nhưng khi rẽ vào khúc cua, thì đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe lao vụt qua trước mắt mình.
Cô hơi sửng sốt.
Cho dù tốc độ xe chạy rất nhanh,
nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy người đàn ông lái xe là Tôn Quân Hạo, người mà cô gặp ở nhà hàng Trùng Khánh vào đêm hôm đó.
Có lẽ là do tò mò, cô càng chú ý nhiều hơn.
Sau khi đi qua một ngã tư đèn giao thông, xe của Tôn Quân Hạo dừng lại bên lề đường.
ở bên đường là một người đàn ông cao lớn khác trong bộ quần áo thường ngày màu trắng.
Gương mặt điển trai trắng trẻo ngay lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường.
cố Hoan ánh mắt lóe lên một cái!
Chân không kìm được mà đi về phía trước, tim cô chợt thắt lại, dù có biến thành tro tàn cũng sẽ nhận ra được khuôn mặt kia …
Chỉ thấy người đàn ông da trắng khom lưng liếc nhìn trong xe, rồi mở cửa xe, chui vào trong xe.
“Đừng…” – Cố Hoan theo bản năng nghẹn ngào: “Đừng đi…”
Nhưng mà, tiếng ồn ào liên tục của xe cộ trên con đường chính đã át đi tiếng kêu run rẩy của cô.
Cô đuổi theo nó trong tiềm thức, hốc
mắt chỉ chốc lát liền ửng đỏ.
“Đừng đi… chờ em, chờ em…”
Nhưng mà, cô làm sao có thể theo kịp tốc độ của chiếc xe?
Chiếc xe vẫn còn ở trong ánh mắt bàng hoàng của cô và lao vào dòng người qua lại…
Cô thở hổn hển, bước chân đuổi theo dần dần dừng lại, đôi môi tái nhợt, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt chảy xuống, tự lẩm bẩm một mình : “Chờ em với, Diệc Phong…”
Đã năm năm trôi qua, cô tưởng mình đã học được cách bình tĩnh đối mặt
với thiếu niên xinh đẹp trong ký ức kia, nhưng hóa ra lúc vừa nhìn thấy anh, cô đã không kìm được nước mắt….
Lúc này, tại một ngã ba đường khác, một chiếc xe bảo mẫu* hung hãn chạy ngang qua.
loại xe có khoảng 7 chỗ, chuyên dụng cho minh tinh, ông chủ…
Cố Hoan còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng “két”.
Tiếng xe chỏi tai phanh lại cắt ngang bầu trời,chiếc xe bảo mẫu dừng lại bên cạnh cô.
Trong xe nháy mắt một vài người đàn ông to lớn vạm vỡ bước ra khỏi xe! Nhanh như chớp bắt lấy cố Hoan!
“Các người muốn làm gì? Buông ra… Ưm…”
Một miếng vải trắng nhét vào miệng cô, chặn tiếng hét của cô, bắt cô lên xe rồi ngạo nghễ rời đi …
Màn đêm buông xuông.
Bắc Minh gia đêm nay vô cùng náo nhiệt.
Bắc Minh gia mọi người đều tụ họp bắt đầu từ sáng sớm, mãi cho đến buổi tối đều vui đến mức cười không khép được miệng.
Đặc biệt là trong bữa tối, khi vừa nhấc ly rượu lên, đã bị Giang Tuệ Tâm cản lại.
“Chính Thiên, anh quên bác sĩ dặn không được uống rượu hả?”
Bắc Minh Chính Thiên cười hớn hở: “Không sao đâu, hôm nay hiếm thấy Lão Nhị và Đại Nhi đều ở đây, anh rất vui.”
Trên thực tế, lão gia tử Bắc Minh hôm nay đâu chỉ mừng vì lão Nhị mấy hôm nay hiếm khi về nhà, ông còn hài lòng hơn với những tiêu đề tin tức bùng nổ vào buổi sáng nay!
Thật không nghĩ tới, lão Nhị và người phụ nữ Tô Ánh Uyển kia lại chia tay!
Cái gai cắm sâu trong lòng ông nhiều năm này cuối cùng cũng được nhổ ra vào sáng nay.
Theo lời kể của Hình Hỏa, người phụ nữ được lão Nhị ôm ở trên du thuyền tối hôm qua, chính là cố Hoan.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi bật cười, thật sự không tìm nhầm người,
xem ra cô gái đó có chút tài năng!
“Ha Ha, Đại Nhị, tính tình lão Nhị của nhà bác chính là như vậy, con đừng có để ý, nào nào nào, dùng bữa đi…”
Bùi Đại Nhị cẩn thận liếc nhìn Bắc Minh Mặc vẫn luôn im lặng ăn cơm, trái tim nhảy loạn, cô cười gật đầu: “Dạ, bác Bắc Minh, dì Tuệ Tâm, các người cũng ăn đi….”
Bữa ăn kết thúc trong sự vui vẻ của Bắc Minh Chính Thiên, và sự im lặng của Bắc Minh Mặc.
Kết thúc chưa đầy hai phút, Bắc Minh Mặc ổn định lông mày của mình, cầm áo khoác của mình lên, vừa muốn đi
ra ngoài…