Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 126
Cảnh tượng này chắc chắn lại khiến lão gia tử tức giận.
“Đứng lại! Mày còn muốn đi đâu?” -Bắc Minh Chính Thiên quát anh.
Bùi Đại Nhi đứng ở một bên, có chút xấu hổ.
Đôi mắt u ám của Bắc Minh Mặc không ngừng nhìn cô.
Chỉ hờ hững trả lời lão gia tử một tiếng: “Về nhà.”
“Thằng khốn! Nơi này không phải là nhà của mày sao?” – Bắc Minh Chính
Thiên vừa nghe liền tức giận.
Giang Tuệ Tâm khẩn trương đi tới: “Chính Thiên, anh đừng có kích động, cẩn thận huyết áp.”
Chẳng phải lão gia tử vừa ròi vẫn còn tốt, còn cười vui vẻ sao, bây giờ Mặc nói rời đi, ông lại thấy không vui.
Bắc Minh Mặc liếc người cha một cái, lãnh đạm nói: “ông kêu tôi về ăn cơm, tôi cũng đã ăn rồi, còn muốn như thế nào nữa?”
Bắc Minh Chính Thiên được Giang Tuệ Tâm trấn an, lúc này mới bớt giận một chút: “Mày không thể ở chỗ này tiếp Bùi Đại Nhi sao? Mày nói
xem như thế nào là nhà của mày!
“Đó là nhà của ông!” – Bắc Minh Mặc vẫn luôn đáp lại một cách lạnh lùng: “Nó không phải của tôi”.
Khi anh vừa dứt lời, Bắc Minh Chính Thiên ngay lập tức nổi giận trở lại, kéo râu trừng mắt.
“Tiểu tử thối, mày nói cái gì! Có gan nói lại lần nữa, mày không phải là ngay cả tao – cha mày không muốn nhận nữa sao?”
“Chính Thiên!” -Giang Tuệ Tâm vội vàng hét lên, nhìn Bắc Minh Mặc một cách ngượng ngùng: “Mặc, coi như dì Tâm cầu xin con, nhường ba con một
chút, được không?’
“Thằng khốn! Mày nói cái gì? Tao cần đứa con bất hiếu như mày nhường sao?”
Giang Tuệ Tâm không khỏi thở dài, quay đầu lại liếc nhìn lão gia tử: “Chính Thiên, ông bớt cãi lại vài câu được không? Hôm nay bên ngoài nhiều chuyện như vậy, Mặc tâm tình không tốt là đều có nguyên do của nó.
Cô nói không phải không có đạo lý.
Suy cho cùng, lão Nhị và người phụ nữ đó đã yêu nhau mười năm, sau khi chia tay thì không thể tránh khỏi
tâm trạng tồi tệ.
Nghĩ đến đây, lửa giận của Bắc Minh Chính Thiên mới chậm rãi dập tắt.
Bắc Minh Mặc không có hé răng, nhưng nhíu mày sâu hơn, cầm lấy áo khoác và quay đầu không nhìn lại…
Cho dù lão gia tử ở phía sau gầm thét, Giang Tuệ Tâm thuyết phục như thế nào, anh cũng không nghe thấy.
Sau khi bước ra khỏi cửa, liền lái ô-tô rời đi…
Có lẽ, chỉ có anh mới biết được, Bắc Minh gia, ngoại trừ người cha mà anh vĩnh viễn không bao giờ có thể giao
tiếp, cùng với đứa con xa lạ, không có gì để anh có thể ở lại nơi này …
*
Một chiếc xe bảo mẫu nhỏ chạy qua con hẻm nhỏ tối mịt.
Tiếng còi kiêu ngạo vang lên dưới bầu trời đêm, cuối cùng, dừng lại ở cuối con hẻm.
Cố Hoan trên đường đi bị bịt mắt, bịt miệng và trói chân tay, không thể cử động được.
Cô không biết những kẻ bắt cóc này đã đưa cô đi đâu.
Chỉ cảm thấy rằng chiếc xe đã dừng lại, sau đó cô bị kéo ra ngoài bởi bọn côn đò …
Dường như âm thanh xẹt qua vài cánh cửa, cô rốt cuộc bị một sức lực hung hăng ném xuống đất!
Đau quá.
“Anh Siêu, người mang đến ròi.”
Sau đó, bọn họ bắt đầu mở trói cho Cố Hoan.
Khi nhìn thấy lại ánh sáng, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đổ nát.
Trong căn phòng nhỏ có sáu hoặc bảy người đàn ông to lớn được che kín bởi hình xăm.
Thân mình cô theo bản năng phát run một chút. Đến kẻ ngốc cũng biết được cô bị người ta bắt cóc!
Trên chiếc ghế sofa nơi tấm da đã bị xé toạc, có hai người đàn ông đang ngồi.
Một trong số họ cũng được che kín bằng hình xăm, vẻ mặt âm trầm. Cô đoán người đàn ông này là kẻ cầm đầu của mấy tên côn đồ đó, anh Siêu.
Mà người kia, đồng tử cố Hoan đột nhiên co rút lại!
Cô không ngờ rằng ngồi bên cạnh anh Siêu, người đàn ông thấp hèn đang nơm nớp lo sợ kia, hóa ra lại là ba của cô cố Thắng Thiêm!
Nghiến răng nghiến lợi, cố Hoan từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn chằm chằm Cố Thắng Thiêm, chất vấn: “Ồng rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Ánh mắt Cố Thắng Thiêm mập mờ, muốn che giấu chột dạ: “Tao cũng không muốn! cố Hoan, mày là người duy nhất đáng trách trong tất cả chuyện này!”
“Trách tôi?” – Cô giật mình, đầu ngón tay lạnh ngắt.
“Rõ ràng, trong vòng thi đấu đầu tiên của công trình “Ánh”, tổng điểm của Cố Thị đứng đầu danh sách. Nhưng hôm nay công bố danh sách vòng thứ hai, lại hoàn toàn không có cố Thị! Mày nói xem, phát sinh chuyện lớn như vậy, mày thân là thư ký của Bắc Minh Mặc, làm sao có thể không biết chứ!” – Cố Thắng Thiêm cau mày, trên thái dương rõ ràng là có vết thương.
Cố Hoan kinh hãi: “Cố Thị bị knoc-out rồi sao?”
Cô chỉ lo từ chức, căn bản quên mất hôm nay là ngày Bắc Minh thị công bố danh sách vòng loại.
Khó trách Bắc Minh Mặc cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng lựa chọn cuối cùng của anh vẫn là gạt bỏ Cố thị không một chút lưu tình!
“Hừ! Mày ít giả bộ lại đi!” – cố Thắng Thiêm cười giễu cợt: “Tao chỉ biết không nên buông lỏng đối với mày! Lần trước bởi vì uy hiếp con trai của mày, mày mới bằng lòng ăn trộm bản vẽ. Lần này là tao sơ suất, không nghĩ tới mày sẽ phản tao một phen!”
“Cha con các người kể chuyện cũ xong rồi?” -Anh Siêu ở bên cạnh xen vào bằng một giọng nói thô kệch, khóe miệng mang theo ý cười khinh
bỉ: “Tôi này nói lão cố, ông thật có phúc nha, hai người vự không nói, ngay cả hai đứa con gái đều vô cùng xinh đẹp!”
Cố Thắng Thiêm vừa nghe, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, run rẩy đáp lại nói: “Anh Siêu, đây là con gái lớn, nó là thư ký của Bắc Minh Mặc, tất cả mọi chuyện này đều là do nó tạo thành, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến con gái nhỏ của tôi, cầu xin anh thả mẹ con họ ra đi…”
Bốp!