Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 127
Anh Siêu tát mạnh vào mặt cố Thắng Thiêm!
“Con mẹ nó, loại khốn nạn! ông yên tâm, người, tôi sẽ thả, chờ ông trả hết khoản nợ ròi nói sau!”
“Anh Siêu, 30 triệu… Tôi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy đề trả lại cho anh?”
“Sai ròi, là ba trăm triệu!”
“Ba trăm triệu!” – cố Thắng Thiêm sợ tới mức gan cũng rách ra ròi.
“Kể cả có vốn lẫn lãi thì 300 triệu hời cho ông rồi đây! Nếu không lúc trước nghe ông ba hoa chích choè, nói cái gì chỉ cần cố thị các người nắm chắc công trình “Ánh” ở trong tay, đừng nói ba triệu, ba mươi triệu cũng kiếm
được một cách dễ dàng, nếu không tôi làm sao mà cho ông vay tiền? Kết quả đâu?”
“Anh Siêu, anh Siêu, con bé…” – cố Thắng Thiêm rơm rớm nước mắt, cả người run rẩy chỉ vào cố Hoan nói: “Anh Siêu, con gái trả nợ cho cha là chuyện đương nhiên. Anh tìm con cả của tôi đi, nó nhất định sẽ có cách…”
Trái tim cố Hoan run lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn cố Thắng Thiêm, không thể tin được loại người này chính là cha ruột của mình!
Ông ta sẽ luôn dùng người khác chịu tội thay khi gặp nguy hiểm!
Anh Siêu liếc qua cố Hoan, lông mày
nhướng lên: “Vậy phải hỏi con gái ruột của ông có đồng ý hay không!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” – cố Hoan lạnh lùng cự tuyệt: “Các người lo việc gia đình, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Hỗn xược! cố Hoan, tốt xấu gì tao cũng nuôi mày lớn như vậy!” – cố Thắng Thiêm tức giận: “Anh Siêu, anh nhờ người đưa mẹ con bé ra đây, mẹ nó ở trong lòng nó rất quan trọng, dùng cách này uy hiếp nó là hữu dụng nhất!”
“Cố Thắng Thiêm…” – cố Hoan khiếp sợ hét to, trên lưng dâng lên một cơn ớn lạnh: “ĐÒ khốn nạn!”
Anh Siêu phất tay ra hiệu một chút, vài tên thuộc hạ đi ra ngoài.
Chỉ trong chốt lác, chuyển vào một cọc giá gỗ…
Cố Hoan chuyển mắt một chút, ánh mắt kinh hãi.
Thình lình đập vào mắt cô, chính là mẹ cô đang bị trói trên giá chữ thập!
Cơ thể Vu Phân đầy những vệt máu, rõ ràng bà đã bị roi quất, máu chảy đầm đìa, hơi thở mỏng manh, sợ hãi run rẩy.
“Mẹ…” – Cố Hoan hai mắt lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng chạy đến chỗ mẹ mình, nhưng lại bị một vài người đàn ông mạnh mẽ ngăn lại: “ĐÒ khốn kiếp!
Các người ngược đãi người già trẻ em như vậy, các người được tính là đàn ông gì chứ? Thả mẹ tôi ra…”
Anh Siêu cười, cười đến hả hê, hướng cố Thắng Thiêm nói: “Lão cố, con gái của ông can đảm hơn ông nhiều!”
“Đúng vậy, nếu không, nó làm sao trở thành thư ký của Bắc Minh Mặc được?” – Cố Thắng Thiêm cười xấu hổ, giống như đang hưng phấn tìm kẻ chết thay vậy.
Trái tim cố Hoan càng ngày càng
lạnh, rơi lệ nhìn mẹ bị roi đánh đến thoi thóp: “Mẹ, mẹ thấy rõ chưa? Đây chính là người đàn ông mà mẹ yêu hơn hai mươi năm không bao giờ quên! Mẹ mở mắt ra nhìn cho rõ, mẹ có chắc là vẫn muốn kết hôn với hắn không?”
Vu Phân yếu ớt ngước mắt lên, trên trán vẫn còn giọt máu, bà liếc nhìn cố Thắng Thiêm đang run rẩy bên ghế sô pha, ròi nhìn cố Hoan với đôi mắt ngấn lệ, mở miệng một cách khó khăn…
“Hoan Hoan…cứ coi như mẹ có lỗi với con…Con giúp cha con một chút đi…Coi như là giúp mẹ…được không?”
Trong lời nói điềm tĩnh của Vu Phân, có một chút cầu xin.
Bà không tức giận như cố Hoan tưởng tượng, cũng không có một chút oán hận, nhưng lại vô cùng yếu ớt và đáng thương cầu xin thay cho tên rác rưởi Cố Thắng Thiêm!
Cố Hoan đau đến thấu tim thấu gan.
Giờ khắc này, cô thực sự tuyệt vọng hận mẹ mình!
Cô hận bà yêu cha cô đến mức mù quáng không phân biệt đúng sai!
“Mẹ…” – Cố Hoan nghẹn ngào: “Đối với dã thú như vậy, mẹ nguyện ý hy
sinh con sao?
Lông mày Vu Phân khẽ động, không dám nhìn cố Hoan, chỉ thấp giọng nức nở: “Hoan Hoan, mẹ không phải muốn hy sinh con, mẹ chỉ không muốn cha con phải bị chịu tội…”
“Không muốn ông ta chịu tội, vậy con đáng bị chịu tội sao?” – Cô kích động rống lên một câu, hai tay buông thõng hai bên siết chặt: “Đã nhiều năm như vậy, con đều lo cho gia đình, chịu đựng tất cả, mẹ cũng thấy được! Mẹ không cho con phản kháng bọn họ, con liền không phản kháng. Nhưng hôm nay, người cha súc sinh này lại kêu người đánh mẹ thế này, mẹ còn bênh vực ông ta sao?”
Vu Phân khẽ cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Cố Hoan: “Ừ!”
Một chữ đơn giản, nhưng đã phá hủy niềm tin của cố Hoan trong nháy mắt!
Nhiều năm qua, cô cùng mẹ sống nhẫn nhục tạm bợ tại nhà họ cố, vì bệnh tật của mẹ chuyển biến phức tạp, thậm chí vì mẹ,cô có thể hy sinh mọi thứ.
Nhưng hóa ra…vẫn chưa thể sánh được với Cố Thắng Thiêm, kẻ không thua kém gi một con quái thú!
Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cố Hoan thê lương cười một tiếng: “Mẹ, trong lòng mẹ, Hoan Hoan rốt cuộc
thật là phức tạp.” – Anh Siêu chậm rãi thu lại cây roi trong tay, dùng ánh mắt ảm đạm nhìn cố Hoan.
“Anh Siêu, anh bắt hai người vợ và hai con gái của tôi, van xin anh hãy hạ thủ lưu tình …” – cố Thắng Thiêm tái mặt vì sự hãi, mồ hôi đổ đầm đìa.
“Tôi có thể hạ thủ lưu tình, nhưng điều kiện là ông phải hạ thủ đưa tiền, lão Cố!”
Anh Siêu nói xong, giơ roi…
Chát!