Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 128
“Ah…” – Vu Phân lại kêu lên thảm thiết.
Đầu ngón tay của cố Hoan từng chút một tê dại, trái tim run lên, máu lạnh buốt…
Người mẹ thảm thiết kêu to, xẹt qua trái tim cô, những giọt máu tuôn ra.
Nhìn thấy anh Siêu muốn vung roi lần nữa.
“Dừng tay!” – cố Hoan không nhịn được nữa, rốt cục hét lớn một tiếng!
Đôi mắt của Vu Phân dường như âm thầm thở dài một hơi.
Cố Thắng Thiêm sắc mặt tái nhợt lúc này mới khôi phục lại một ít máu.
Anh Siêu nở nụ cười đắc ý: “Thế nào, cô gái nhỏ đã nghĩ thông suốt rồi ư?”
Cố Hoan hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy, dũng cảm nhìn thẳng vào anh Siêu: “Thả mẹ tôi ra.”
“Ồ?” – Anh Siêu cười nhạo một tiếng: “Cô đang ra lệnh cho tôi hay đang cầu xin tôi?”
Cố Hoan nắm chặt nắm đấm: “Cầu xin anh!”
“Hahaha, để mẹ cô đi không phải là không được, cầm 300 triệu đến đổi!” -Anh Siêu nhe răng cười.
Cô nhíu mày, vẻ mặt thất thần: “300
triệu, tôi không có khả năng lấy ra được. Tôi nhiều lắm là sẽ thử giúp cố thị cố gắng một chút.”
“Thử giúp?” – Anh Siêu cau mày không vui: “Còn bao lâu nữa? Nếu không thành công thì sao? Các người chẳng phải là đang chơi tôi sao?”
“Không, không!” – cố Thắng Thiêm vội vàng xen vào: “Làm sao chúng tôi dám chơi anh Siêu chứ? Để nó thử xem, làm ơn…”
Anh Siêu trừng mắt nhìn cố Thắng Thiêm, sau đó nhìn cố Hoan, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ cho các người thời gian một ngày!”
cố Hoan đồng tử co rút lại: “Một ngày? Một ngày quá ngắn…”
“Cô không có quyền mặc cả!” – Anh Siêu gắt gao ngắt lời cô: “Nếu trước trời tối ngày mai tôi không có được câu trả lời mà tôi muốn, cô liền đến nhặt xác cha mẹ cô đi!”
Nhặt xác?
Cố Hoan mở to mắt, kinh hãi.
Anh Siêu dùng ngón tay nắm lấy cằm của cô: “Cũng đừng hòng nghĩ đến việc giở trò với tôi, cũng đừng mong gọi cảnh sát! Nếu không, tôi sẽ chó cùng dứt giậu, tuyệt đối sẽ để người nhà họ Cố các người làm lá chắn!”
Những tên xã hội đen đê tiện như anh Siêu chắc chắn không phải là một nhân vật dễ chọc ghẹo.
Như vậy, cô vẫn phải lựa chọn sao?
Cố Hoan lảo đảo trở về nhà.
Lo lắng chạy vào phòng ngủ, bật đèn lên.
Khi cô nhìn thấy chỗ phòng nhỏ trên nệm, trái tim rối rắm của cô đã bình tĩnh lại một chút.
Lo sợ sẽ làm đứa trẻ sợ hãi, cô rón rén bước tới…
“Mẹ …” – Trình Trình dụi mắt, nhìn thấy Cố Hoan tái nhợt đi về phía mình: “Mẹ về ròi?”
Cố Hoan có chút nghẹn ngào.
Cô không kìm được mà lao đến, ôm chặt con trai ở dưới tấm chăn vào lòng, thở nhẹ.
Trình Trình cau mày, theo thói quen rúc vào vòng tay của mẹ, giọng trẻ con non nớt mở miệng: “Mẹ bị sao vậy?”
“Không, không có gì …” – Môi cô run lên, tim đập dữ dội: “Mẹ không sao, mẹ chỉ là nghĩ đến Dương Dương…”
Cảm ơn Chúa, con trai cô bình an vô sự.
Đây có lẽ là điều duy nhất cô biết ơn trong đêm nay.
“Mẹ, bà ngoại không thấy đâu.” -Trình Trình nhướng đôi lông mày đẹp trai lên, từ lúc chiều tan học về nhà, cậu vẫn chưa nhìn thấy bà ngoại.
Trái tim cố Hoan thắt lại, ôm chặt lấy đứa trẻ, dỗ dành: “Thôi, mẹ biết rồi, bà ngoại đi gặp ông ngoại rồi, tối nay sẽ không về đâu.”
“Ồ …” – Trình Trình gật đầu, nhưng với bản tính nhạy cảm, cậu luôn cảm thấy đêm nay mẹ mình rất kỳ quái,
nhưng cũng không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào.
Cố Hoan ôm chặt lấy con trai, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn ra quyết định, nhẹ giọng nói: “Mẹ còn có chuyện cần xử lý, phải ra ngoài một chút, Dương Dương ngoan, con ngủ ngon được không?”
“Mẹ đi đâu vậy?” – Trình Trình nhớ lại việc mẹ mình nửa đêm đi tìm tình hình của cha.
Cố Hoan thở dài: “Bảo bối ngoan, mẹ chỉ là đi gặp một người bạn thôi. Dương Dương ở nhà một mình đừng sợ, ha? Trong tủ lạnh có bánh mì, sữa và đồ ăn. Dương Dương đừng
nhịn đói, có biết không?’
Trình Trình nhíu chặt mày: “Mẹ đi lâu lắm sao?”
Cố Hoan lắc đầu, thật ra đáy lòng cô cũng không chắc, cô chỉ biết trước trời tối ngày mai, cô sẽ phải làm mọi cách để giải cứu mẹ mình: “Dương Dương, nếu trước trời tối ngày mai mẹ và bà con đều chưa về nhà, con tìm một chỗ trốn đi, đừng để ai tìm thấy con, con biết không?”
“Tại sao?” – Trình Trình cảm thấy mẹ mình có gì đó không ổn.
“Ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy. Hứa với mẹ, được không?”
Trình Trình im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được, con hứa với mẹ.”
Lúc Cố Hoan trằn trọc tìm tới Hình Hỏa, Hình Hỏa nói qua điện thoại một câu: “Cậu chủ đang ở trong phòng Tổng thống của Dạ Ma.”
Cô vội vàng thay một bộ đồ màu hồng nhạt và thoa một lớp phấn hồng nhạt để che đi khuôn mặt hốc hác của mình. Nhanh chóng chạy đến vị trí mà Hình Hỏa nói.
Khi cô đến tòa nhà chọc trời này một lần nữa, cô thấy một vài ký tự mạ vàng: Khách sạn Đế chế Dạ Ma.
Cố Hoan thở dài.
Mặc, Dạ Ma, cái này chính là tài sản riêng của anh.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Bắc Minh Mặc, cô đã ở cổng khách sạn này siết chặt ngực anh ấy qua cửa kính xe hơi.
Không nghĩ tới cô lại lần nữa đặt chân đến đây …
Cố Hoan bước trên nền đá cẩm thạch sáng sủa, theo trí nhớ lần trước, bước đến cửa phòng tổng thống một cách dễ dàng.
Dừng lại bước chân, sửa sang quần áo, thở sâu, giơ những đầu ngón tay trắng nõn lên.
Cộc cộc cộc.
Cửa tự động mở.
Tim cô như thắt lại.
Mở chân ra, cất bước nhẹ vào.
Căn phòng bên trong một mảnh lờ mờ, bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, một bóng người trẻ tuổi và kiêu ngạo đang bị che khuất trong bóng tối mờ mịt.
Người đàn ông uể oải nghiêng người, có vẻ bất cần, nhưng lại thoáng lộ ra bản tính dã thú, đó là một thủ đoạn được sử dụng bởi con báo, kiêu hãnh và độc lập nhưng cũng nhanh nhẹn
dũng cảm.
Có mùi thuốc lá nồng nặc.
Lưng cố Hoan phát lạnh, khóa cửa lại, đi về phía trước hai bước: “Tôi…”
Từ thứ hai đã bị kẹt ở trong miệng.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ hồi sáng với anh, cô thề sẽ thắng cược, nhưng không ngờ giờ phút này, cô vẫn là giẫm đạp đi vào nơi này.
Trong bóng tối lờ mờ, cô nhìn thấy bóng lưng hờ hững, với điếu xì gà giữa những đốt ngón tay mảnh mai, hút thuốc một cách tao nhã.
cỏ vẻ như anh không ngạc nhiên chút nào về sự xuất hiện của cô.
Ngay sau đó, trong phòng im lặng.
Nó im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy nhịp tim bất an của mình.
Thấy anh không nói lời nào, cô hít một hơi tiếp tục đi hai bước: “Bắc Minh Mặc, chúng ta nói chuyện đi…”
Chỉ nhìn thấy bóng lưng lãnh đạm khẽ cười, sau đó, anh chậm rãi xoay người lại.
Khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, đôi mắt thanh tú xẹt qua trong bóng tối khiến cô kìm lòng lùi lại không kiểm soát…