Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 129
Anh đung đưa điếu xì gà đang kẹp ở trong ngón tay, nhìn bộ dạng cô đang hoảng sợ.
Đôi mắt anh hiện lên một tia châm chọc: “Nói về cố thị, hay nói về thỏa thuận giữa tôi và cô?”
Trên môi cố Hoan không còn một giọt máu, một chút chua xót lướt qua trái tim cô.
Mặc dù đêm nay, sớm nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để bị làm nhục trước mặt anh, nhưng không ngờ khi thật sự đối mặt, vẫn là rất khó chịu.
Cô run giọng, khó khăn mở miệng: “Nếu tôi nói, tôi sẵn sàng thua cuộc cá cược này, anh có thể cho cố thị một cơ hội không?”
“Cô nguyện ý đầu hàng sao?” – Anh nheo mắt lạnh lùng bước đi, chậm rãi áp sát con mồi như một con báo tao nhã, từng bước tiếp cận cô.
Mỗi khi anh cất bước, hô hấp của cô càng lúc càng gấp gáp, cô lui về phía sau cho đến khi lưng bị ép chặt vào tấm cửa, không còn đường lui.
Vào lúc cô sắp chết ngạt, anh vẫn đứng cách cô một bước, giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Cố Hoan, nhà họ cố thực sự rất quan trọng đối với cô sao? Nó quan trọng đến mức cô sẵn sàng từ bỏ sự kiên trì của mình vì nó, còn hơn là tình nguyện chủ động thua cược với tôi?”
Giữa những lời nói lạnh lùng của anh, có một chút giễu cợt, một chút tức giận, một chút khinh thường và một chút không thể tin.
Khuôn mặt tái nhợt của cố Hoan chợt thoáng qua một tia xấu hổ.
Cô biết rõ giờ khắc này, anh nghĩ về cô như thế nào.
Trên thực tế, ngay cả bản thân cô
cũng cảm thấy xấu hổ!
Cô vẫn nhớ lúc sáng cô đã diễu võ giương oai ra sao trước mặt anh, thế mà bây giờ, dáng vẻ cô lại xấu hổ như vậy.
Thẹn thùng liếc qua đôi mắt, cô bất giác cắn chặt môi: “Đối với tôi thì cố thị không đáng một xu, nhưng nó lại là điểm yếu của tôi. Tôi biết, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cho dù lần trước tôi có giúp cố thị ăn trộm bản vẽ, anh cũng có cách để loại bỏ cố thị. Số phận của cố thị luôn nằm trong tay anh. Cho nên…Bắc Minh Mặc, anh thắng rồi.”
Hay nói đúng hơn, điểm yếu của cô
chính là người mẹ mà cô không thể bỏ lại trong cuộc đời này.
Dù mẹ có nhu nhược, bất tài đến đâu, dù hèn hạ đến đâu, mẹ vẫn sẽ là mẹ của Cố Hoan, đây là sự thật không thể xóa bỏ!
Muốn cô trơ mắt nhìn mẹ mà không để ý, cô không làm được!
Số phận của cô, số phận của mẹ cô và số phận của cố thị, cuối cùng, chẳng qua đều do quyết định trong nháy mắt của Bắc Minh Mặc mà thôi!
“Chậc chậc, Cố Hoan, cô cứ như vậy từ bỏ, tôi thắng sẽ không có cảm giác thành công!”
Anh nhếch môi tà ác, trên môi nở một nụ cười, búng điếu thuốc bằng đầu ngón tay mảnh mai, tro tàn trôi đi, xoay tròn, rơi xuống đất…
Cô run rầy nâng đôi mắt trong veo lên:”… Anh muốn tôi thừa nhận thất bại như thế nào?”
Đôi đồng tử đen như biển sâu của anh phút chốc mờ đi, cô dễ dàng bắt gặp tia dục vọng trong mắt anh.
Sau một hồi im lặng, anh cười thật sâu và lùi lại một bước.
“Lấy thân báo đáp tôi!”
Cố Hoan hai mắt run lên, thân thể
không khỏi co rút lại.
Đã từng, anh ta ở trong phòng này, đuổi cô ra ngoài.
Hiện tại anh đang ở trong phòng này, lại muốn cô lấy thân báo đáp làm anh vui lòng!
Đột nhiên cô cảm thấy căn phòng tổng thống sang trọng trước mặt giống như một cái lòng giam bằng vàng, nhốt cô lại với dã thú.
Đáng buồn thay, cô không có đường rút lui nào cả.
Trong lòng cô như nghẹt thở, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú
của anh, nín thở.
Dưới cái nhìn lạnh lùng nhức mắt của anh, đầu ngón tay của cố Hoan bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo một…
Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu vào phòng.
Hai cơ thể trần trụi giống hai đứa trẻ sinh đôi cùng kết hợp, đang nằm giao thoa bên nhau.
Cả hai người đều ngủ rất say.
Khiến ánh rạng đông cũng đỏ mặt.
Đột nhiên…
Một tiếng chuông điện thoại di động chói tai reo lên.
Vô tình đánh thức hai con người đang mơ trong giấc ngủ.
Đôi lông mày của anh phất qua một tia nhăn nhỏ, cánh tay dài vung lên, chạm vào điện thoại.
Còn chưa kịp mở miệng thì ở đầu bên kia điện thoại đã réo vang như sấm sét: “Lão Nhị, thằng nhóc hôi hám này! Cậu làm sao dám! Gửi cảnh giường chiếu vào nửa đêm, là để khoe khoang cuối cùng người ta cũng chịu trèo lên giường của cậu hả! Cậu
không một ngày làm tôi tức chết thì không cam tâm, có phải không?”
Bắc Minh Mặc mở đôi mắt đen sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười lãnh đạm: “Thế nào, không phải ý của ông là muốn như vậy sao?”
“Đúng vậy! Không ngờ lão Nhị cậu mắc bệnh thích sạch sẽ, lại mau chóng khỏi bệnh như vậy!” – Bắc Minh Chính Thiên nghiến răng nghe điện thoại bên kia, dù cái gai trong lòng Tô Ánh Uyển đã được nhổ ra khỏi tim lão Nhị, ông ta rất vui vẻ, nhưng thật không ngờ mới vui vẻ một buổi tối, khi tỉnh lại vào sáng sớm, lại thấy ảnh chụp cảnh giường chiếu hoành tráng của lão Nhị trên điện
thoại!