Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 130
Lão Nhị mắc bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, không động vào phụ nữ không sạch sẽ, không ăn cỏ đã dùng qua!
Cố Hoan từng là người phụ nữ bị anh ta đá xuống giường, thật không ngờ lão Nhị lại nhặt lên rồi ăn tươi nuốt sống!
Tuy rằng loại kết quả này cũng đã đoán trước, nhưng ông ta làm sao có thể không tức giận khi thật sự xảy ra chuyện như vậy?
Bắc Minh Mặc cười nhẹ: “Xét đến cùng vẫn là công lao của ông.”
Ý của anh là châm biếm việc lão gia tử đưa Cố Hoan đến bên cạnh anh.
Câu này, lão gia tử suýt chút nữa đã
đập vỡ điện thoại!
“Xem ra cố Hoan thật sự có chút năng lực. Một lúc thì khiến mày chia tay với người phụ nữ họ Tô kia, một lúc lại can tâm tình nguyện đề mày lên giường với cô ta!” – Lão gia tử tức giận không nhẹ: “Lão Nhị, mày thực sự muốn đuổi cùng giết tận lão Đại sao?”
Động thái của lão Nhị chẳng qua là muốn cho ông ta biết, anh muốn 20% cổ phần của Bắc Minh thị từ tay lão Đại!
Điều này có nghĩa lão Đại đã bị đuổi khỏi Bắc Minh thị hoàn toàn!
Ngày hôm qua tràn ngập tin tức về mối quan hệ giữa lão Nhị và người phụ nữ họ Tô, có lẽ là vui quá hóa buồn, sáng nay lại thêm một quả bom ảnh giường chiếu, người cha lúc này chỉ cảm thấy đau đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông đã đánh giá thấp đứa con thứ hai của minh. Hoặc, đánh giá quá cao người phụ nữ họ Tô!
Lão gia tử cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Lão Nhị, dù sao lão Đại vẫn là anh cả của anh, cho dù không phải cùng mẹ sinh ra, hai đứa cũng là hai anh em cùng huyết thống của Bắc Minh gia, cần gì phải phiền phức như
Ạ II
vậy.
Đôi mắt Bắc Minh Mặc chợt lạnh.
Anh tránh né câu hỏi của ông, nhưng vẫn như cũ quẳng xuống một câu: “Hãy giữ lời hứa của ông.”
Sau đó, cạch…
Dứt khoát cúp điện thoại.
Cố Hoan tỉnh dậy từ lúc chuông điện thoại vang lên.
Cô nằm yên lặng, thần kinh thắt lại vì vòng tay ôm vào ngực của Bắc Minh Mặc.
Cô không biết ai đang gọi, cô chỉ cảm thấy Bắc Minh Mặc có vẻ không vui.
Căn phòng bỗng lại trở nên lạnh lẽo.
“Dậy rồi sao?” – Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh đến gần hơn, có chút hơi thở ấm áp quanh cổ cô.
Nó làm cô ấy ngứa ngáy một lúc …
Nhận thức được cơ thể trần trụi của nhau, hai má cô hơi nóng, cô thận trọng muốn dịch chuyển cơ thể đang dán chặt lấy cơ thể anh.
Nhưng bị cánh tay dài của anh chụp tới, dễ dàng bắt lại, dán chặt hơn.
“Bây giờ em mới biết mắc cỡ sao, có thấy muộn không?” – Giọng nói chế giễu của anh lại vang lên.
Lần này, lòng bàn tay dày lại di chuyển một cách không khách khí trên người cô …
“Bắc Minh, Bắc Minh Mặc… những gì anh nói tối qua… có tính không?” – Cô cắn môi, chống lại những cảm giác từ ngón tay anh.
Anh nhướng mày, xoay người cô lại, ép cô áp vào anh.
“Em nói gì, hả?” – Giọng nói nhẹ nhàng, ám muội lướt qua bờ môi cô.
Trong ngữ khí ngập tràn lưu manh vô lại!
Cô liếc nhìn, sự tức giận bốc thẳng
lên tận đầu: “Anh nói, anh cho cố thị một cơ hội!”
“Phải không?” – Anh cười nhẹ: “Lỗ tai nào của em nghe rằng tôi hứa cho cố thị một cơ hội?”
“Anh…” – Cố Hoan ngẩn người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông có nụ cười xấu xa trước mặt mình với vẻ hoài nghi: “Tên khốn, đồ vô lại!”
Chẳng biết tại sao, nhìn khuôn mặt giận dữ và đỏ bừng của cô khiến anh cảm thấy đặc biệt ưa nhìn.
Như thể cô càng khó chịu thì anh lại càng thấy vui.
Đây thực sự là một cảm giác tồi tệ, nhưng có vẻ như anh không từ chối nó, ngược lại như đang tận hưởng nó.
“Tôi chỉ nhớ đêm qua có người không chút thể diện chạy tới, tự động cởi quần áo trèo lên giường của tôi, và thua cược.”
Anh vừa nói, tay lại bắt đầu không thành thật vươn tới chân cô…
Phóng túng bỡn cợt!
Ti…
Cô hít môt hơi lanh!
Giơ tay lên và đấm vào ngực anh ta!
Thẹn quá hoá giận: “Bắc Minh Mặc! Đồ khốn không giữ lời hứa! Tôi thua cược rồi, tôi đã thừa nhận là thua rồi! Tôi mặc kệ, nếu anh không cho cố thị vào danh sách thì tôi sẽ đi…” – Cô băn khoăn không biết làm thế nào để đe dọa anh ta, liền buộc miệng:” Tôi sẽ đi nói với Tô Ánh Uyển! Nói rằng anh vụng trộm ở bên ngoài! A …”
Bắc Minh Mặc dường như có thể lực đáng kinh ngạc.
Giày vò Cố Hoan một đêm không nói.
Cả buổi sáng còn bị anh độc đoán chiếm đoạt, tra tấn đến chết…