Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 131
Tội nghiệp cho cố tiểu thư, đến khi bụng đói kêu vang, anh mới thả cho cô rời giường.
Khi Cố Hoan vào bếp làm bữa sáng, đã là mười giờ sáng.
Ngay khi món mì nóng hổi được đặt lên bàn, Bắc Minh Mặc đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, âu phục phẳng phiu, đứng trước cửa thay giày.
Cố Hoan liếc nhìn anh, thầm khen ngợi một câu. Người đàn ông này thực sự càng nhìn càng trở nên
quyến rũ.
Bắc Minh Mặc liếc nhìn cô, sau đó nhìn hai tô mì trên bàn, bất giác nhíu mày: “Tôi không ăn.”
“Ồ…” – Cô không muốn thừa nhận, anh không chịu ăn mì do cô nấu khiến cô có chút khó chịu: “Anh đi làm à?”
“ừ.” – Đó vẫn là một câu trả lời hờ hững.
Tựa như người đàn ông nhiệt tình trên giường kia không phải anh.
Anh trở lại bình tĩnh và tự chủ như thường ngày, khuôn mặt đơ giống như không có cảm xúc vậy.
Thay xong giày, anh quay người mở nắm cửa.
“Này, Bắc Minh Mặc!” – Cô ngăn anh lại: “Về Cố thị…”
Anh dừng lại, nói một câu: “Em trước tiên nghỉ ngơi đi, buổi chiều đi làm, tôi cho em một câu trả lời.”
Sau đó, rầm…
Cửa đã đóng.
Căn nhà trở lại vẻ hiu quạnh thường ngày.
Cố Hoan trừng mắt nhìn hai tô mì đang bốc khói trên bàn, trong lòng
dâng lên một trận cô đơn.
Sau đó, cô ngồi xuống, cầm đũa lên và ăn một ngụm lớn …
Hừ hừ, không có ai cướp của cô ăn, cô cầu còn không được!
Chờ sau khi ăn hết nửa bát mì như gió cuốn, cô cố mới có vẻ phản ứng được…
Những lời anh ấy nói trước khi đi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Thậm chí để cô nghỉ ngơi, chẳng lẽ anh cảm thấy đau lòng vì đêm qua cô ngủ không được ngon sao?
Nhưng buổi chiều đi làm có nghĩa là
gì?
Chẳng lẽ…trong ván này, cô không chỉ mất đi thân thể, mà còn mất đi tự do hoàn toàn?
Tranh thủ chút thời gian buổi trưa, cố Hoan vội vã đến trường mẫu giáo Tinh Tinh.
Khi khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của con trai xuất hiện trước mặt cô, trái tim lơ lửng đêm qua cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc, cô thực sự thấy có lỗi khi
bỏ lại con trai ở nhà mà đi lừa tình với người đàn ông khác.
Mặc dù cô buộc phải làm như vậy.
“Cô Cố, bạn học cố Dương Dương, thành tích ở trường gần đây rất xuất sắc! Chúng tôi sẽ giới thiệu cậu ấy tham gia cuộc thi tuyển chọn mười người mẫu trẻ hàng đầu ở thành phố A. Cô Cố nghĩ như thế nào về chuyện này?” – Giáo viên Trương, chủ nhiệm lớp học của con trai cô, nói với cô.
“Mười người mẫu xuất sắc nhất cuộc thi?” – Cố Hoan trợn to mắt. Cô không khỏi vuốt ve mái tóc mềm mại mà ngoan ngoãn của con trai: “Hì hì, giáo viên Trương, Dương Dương, gần đây
nó cỏ biểu hiện rất tốt sao?
Cô giáo Trương gật đầu mỉm cười hài lòng: “Sự tiến bộ của Dương Dương có thể được mô tả bằng những bước nhảy vọt. Không chỉ là đứng đầu toàn trường trong bài kiểm tra khoa học, mà còn đạt điểm số cao nhất của môn khoa học. Một đứa trẻ như vậy thật là đáng quý! Trường rất tự hào vì có những học sinh giỏi như vậy!”
Cố Hoan Sửng sốt!
Cô vội vàng kéo con trai qua, ghé vào tai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, chủ nhiệm của con tinh thần không sao chứ? Làm sao nói những điều kỳ quái, lại nói con là người
đứng đầu trong bài kiểm tra khoa học hơn nữa còn đạt điểm tối đa! Không phải não bị nước vào chứ?”
Trình Trình bất đắc dĩ trợn mắt, nhìn vẻ mặt ‘Đánh chết cũng không tin con trai mình tốt như vậy’, trong lòng thở dài.
“Mẹ, cô Trương nói đúng. Chỉ là gần đây mẹ bận quá nên không biết con tiến bộ rất nhanh.” – Trình Trình trầm giọng đáp lại.
“Hả?” – Cố Hoan sửng sốt, gần đây cô quả thực rất bận rộn, bị Bắc Minh Mặc làm cho bối rối, cô không để ý đến con trai cũng thấy rất áy náy. Tuy nhiên, đứa con từ bét lớp nhảy lên
học sinh xuất sắc, đó thực sự là một sự tiến bộ đáng kinh ngạc!
Vì vậy, cô nghi ngờ nói: “Bảo bối, mẹ đã dạy con không được nói dối …”
Trình Trình lại trợn tròn mắt, mặc dù cậu không nói dối về điểm tối đa trong kỳ thi, nhưng cậu lại không dám nói ngay thẳng với mẹ vì cậu đã nói dối về bản thân mình.
Đành phải chuyển chủ đề: “Mẹ ơi, con không muốn tham gia cuộc thi bình chọn mười người mẫu xuất sắc nhất dành cho trẻ em.”
“Tại sao?” – Các bạn nhỏ khác sợ rằng bóp đầu cũng không đủ tư cách
dự thi, con trai cô không muôn sao?
“ừm …” -Trình Trình dừng lại, mở to đôi mắt đen láy, ngập ngừng hỏi: “Mẹ muốn tất cả những người ở thành phố A biết Dương Dương không?”
“…” – Cố Hoan không nói nên lời.
Dương Dương vốn là đứa con mà cô vụng trộm sinh ra, rốt cuộc còn có một người anh em sinh đôi khác, nếu Dương Dương bị lộ ra ngoài có lẽ sẽ gây ra vô số rắc rối.
Nghĩ đến đây, cố Hoan nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Sau đó cô mỉm cười xin lỗi giáo viên
phụ trách: “Tôi xin lỗi cô giáo Trương, bởi vì người trong nhà chúng tôi không thích công khai, vì vậy tôi không nghĩ rằng Dương Dương sẽ tham gia vào cuộc bình chọn mười mẫu nhí xuất sắc nhất.”
Cô giáo Trương rất ngạc nhiên: “Nhưng cô cố, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Nếu cố Dương Dương được chọn, nó sẽ rất hữu ích cho sự phát triển sau này của thằng bé…”
“Tôi thực sự xin lỗi, giáo viên Trương, rất cảm ơn sự tin tưởng cùng sự bòi dưỡng cho Dương Dương, nhưng là cha mẹ, chỉ cần bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc là chúng tôi đã
mãn nguyện rồi. Những cái danh dự vinh quang gì đó không đáng coi trọng. Vì vậy, hãy để vấn đề này qua đi. Tôi xin lỗi, cô Trương, tôi sợ tôi sẽ làm cô thất vọng…”
“Nhưng trên thế giới này không có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình trở thành nhân tài cả! Cô có thực sự ngừng nghĩ về điều đó không?”
“Không, tôi thật sự không nghĩ tới. Cám ơn cô giáo Trương.”
“Ôi…Thật đáng tiếc… Bạn học cố Dương Dương ưu tú như vậy…”
Trình Trình đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
Biểu cảm của mẹ, cậu bé đều quan sát rất cẩn thận.
Giống như cô giáo Trương nói, cha mẹ đều hy vọng con của mình thành tài, cậu bé tin tưởng mẹ cũng là như vậy.
Nếu đã như vậy, tại sao mẹ còn muốn loại bỏ top 10 mẫu nhí bình chọn?
Xem ra, sự thật không đơn giản…
Sau khi thăm con, cố Hoan mới yên lòng.
Một đoàn xe không ngừng chạy tới tòa cao ốc Bắc Minh.