Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 132
Dẫu sao, hôm nay trước khi trời tối, an nguy của mẹ cô vẫn còn ở trong tay Bắc Minh Mặc.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi thang máy, khuôn mặt trắng nõn như trét phấn ngàn năm của Lâm Đạt lọt vào tầm mắt!
“Cố Hoan!” – Lâm Đạt mặt mày xanh lét, chợt ném lá đơn từ chức cầm trong tay về phía cố Hoan: “Tôi biết cô đang giở trò với tôi mà!”
Sau đó, giẫm đôi giày cao gót mấy tấc, giận đùng đùng rời đi!
Lá đơn từ chức bay phấp phới trên không trung, cuối cùng rơi vào trong tay Cố Hoan.
Ôi…
Cô nhàn nhạt thở dài, sớm biết như vậy, ngày hôm qua cô không nên tuyên bố từ chức với thiên hạ, hôm nay quả thật trở thành trò cười!
Khẽ nghiến răng, ưỡn thẳng lưng, cô chọn làm một con đà điểu giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra, bước đến phòng làm việc của Bắc Minh Mặc…
Trong phòng làm việc.
“Đồ khốn! Mày đến ngay cả tao cũng không tín nhiệm?” – Bắc Minh Chính Thiên khó chịu, giận dữ không kìm được mà rống lên, giọng như một hồi chuông lớn rung chuyển cả sàn.
Bắc Minh Mặc trước sau như một mắt chớp chớp mày kiếm, tựa như không VI cha mình tức giận mà bị quấy nhiễu, trên khuôn mặt vẫn vô cảm.
“Tôi chẳng qua chỉ làm theo thủ tục thôi, ông ký tên rất đơn giản.”
Bắc Minh Chính Thiên trợn mắt nhìn chằm chằm vào thỏa thuận chuyển nhượng cồ phần trước mặt, chân mày xám nhíu lại.
Dường như lão Nhị muốn ông ký là một phần hiệp ước nhục nước mất chủ quyền, khiến ông ta cảm thấy xoắn xuýt: “Nếu không, lão Nhị, hay là chờ lão Đại trở về nước ròi hãy nói…”
Bắc Minh Mặc bất mãn nhướng mày: “Ông ký tên trước đi! Chờ hắn trở về nước, tôi sẽ để cho hắn tự ký phần kia.”
ông ta vẫn cau mày, không xuống bút được.
Ai, đều do ông mắt mờ, trách hắn ban đầu thề thốt nhất định có thể thắng lão Nhị, kết quả!
Cái gai Tô Ánh Uyển đã được nhổ ra, nhưng cổ phần của lão Đại cũng mất sạch.
Thật là thắng cũng cố Hoan, bại cũng Cố Hoan!
Nhìn chằm chằm hiệp nghị, ông ta khẽ cắn răng, quyết tâm liều mạng, ký tên mạnh mẽ có lực!
Sau này, ông ta chỉ có thể dùng biện
pháp khác để bồi thường cho lão Đại.
Bắc Minh Mặc hài lòng đem cổ phần hợp đồng chuyển nhượng thu hồi lại.
Đứng dậy, đặt nó vào chiếc két sắt lớn trong vách tường, khóa lại.
Ông ta liếc lão Nhị một cái, không cam lòng khịt mũi một câu: “Lão Nhị, nếu mày ngay cả nha đầu cố Hoan kia cũng chịu lên giường, thì cũng không kém Bùi Đại Nhi…”
Bất ngờ, đôi mắt đen của Bắc Minh Mặc phóng ra một tia lạnh lùng.
Tôi cùng Tô Ánh Uyển chia tay, đây
không phải là điều ông muốn sao? Cho nên, đừng có được voi đòi tiên!”
Ông ta nhíu mi, quả thực, ông một mực không đồng ý lão Nhị cùng người đàn bà họ Tô kia lui tới!
Hết lần này đến lần khác lão Nhị cố ý làm ngược lại với ông, ông càng không đồng ý, lão Nhị lại càng muốn nhặt lấy!
Quả thực là đem ông từ tóc đen phát cáu đến tóc trắng!
Đáng tiếc, cùng lão Nhị đấu mười năm, lại không bằng nha đầu cố Hoan này đấu mười ngày!
ông ta không thể không than thở, quả nhiên đàn bà là kẻ gây họa.
“Vậy cậu tiếp theo, là muốn tiếp tục cùng với Cố Hoan?” -ông ta nhướng mày, vẻ mặt tương đối không vui.
Bắc Minh Mặc đảo mắt, không đợi anh trả lời, đột nhiên…
Gõ gõ gõ!
Ba tiếng động ở cửa.
Không cần đoán, loại gõ cửa theo tiết tấu máy móc này, lại có điểm rụt rè e sợ, tuyệt đối chỉ có người phụ nữ cố
Hoan kia mới gõ ra được.
Bắc Minh Mặc ánh mắt bất giác dịu đi, trầm giọng nói: “Mời vào.”
Cố Hoan lên tiếng đáp lại mà vào…
Khi cô mở cửa một cái nhìn thấy lão Bắc Minh cau mày, khuôn mặt dữ tợn, cô trố mắt.
Trái tim nhỏ bất an nhảy nhót một chút.
Kể từ khi cùng Bắc Minh Mặc cỏ tiếp xúc da thịt, có lẽ là có tật giật mình, cô mất tự nhiên giật giật môi, cung kính hướng ông ta thăm hỏi sức khỏe một tiếng: “Bắc Minh lão gia, xin
chào.
“Hừ!” -Ông ta giận dữ khịt mũi một cái, không nhìn thẳng cô.
Bắc Minh Mặc giương mắt, không có lên tiếng, ngược lại đối với ông ta nói: “Nơi này không còn chuyện của ông, ông có thể trở về.”
Bắc Minh Chính Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt!
Cơn giận bất ngờ tấn công trái tim!
Người đàn bà này tới một cái, lão Nhị đây là đang đuổi cha hắn đi đây sao?
Nghiến răng, ông ta hung hăng trừng
mắt nhìn cố Hoan một cái!
Cố Hoan rùng mình, cảm thấy mình vô cùng vô tội. Thật không biết đã làm sai điều gì đắc tội ông ta.
“Cố Hoan, nộp lại tất cả bản ghi chép của cô mấy ngày nay, tôi bây giờ chính thức sa thải cô! Ngày mai cô không cần tới làm thư ký cho lão Nhị nữa!” – Bắc Minh Chính Thiên cao giọng nói, dù sao cố Hoan cũng là hắn mời tới.
Lão Nhị nếu đuổi ông đi, ông liền đuổi nha đầu này đi! Hừ!
Cố Hoan ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Mặc một cái, phát hiện người đàn ông
này mi tâm nhíu chặt, không nói một lời.
Trong lòng thoáng qua một tia cô đơn, cô nghĩ…Anh ít nhất sẽ giữ cô lại một thời gian…
Đối mặt với yêu cầu của Bắc Minh Chính Thiên, cô căn bản không cách nào cự tuyệt, cũng không có lập trường nói không.
Không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái:” Vâng, tôi đưa cho ngài.”
Nói xong, cô từ trong túi xách móc ra một cuốn sổ nhỏ, run rẩy ngón tay đưa cho Bắc Minh Chính Thiên.
Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bắc Minh Mặc.
Bắc Minh Mặc liếc mắt nhìn cuốn sổ màu đen, không phải là cuốn sổ ban đầu cô nằm ở trên ghế sa lon, lén lén lút lút viết sao?
Một cái dự cảm xấu thoáng hiện lên chân mày anh, anh bước vài bước tới, đoạt lấy cuốn sổ từ trong tay ông ta.
“Lão Nhị, mày thật là quá đáng…” -Bắc Minh Chính Thiên chỉ đành phải thổi phồng trợn mắt, nhưng lão Nhị dẫu sao cũng cao lớn cường tráng, ông lại khá lớn tuổi, tất nhiên không cướp được liền chịu thua.
Bắc Minh Mặc lười đối phó với cha mình, ngón tay thon dài lật thẳng cuốn sổ.
Đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng trang.