Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 31
Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vấn đề là, chiếc quần đùi của cô đang bị cô kéo đến đầu gối.
Cố Hoan kinh ngạc mở miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
‘À, chủ tịch,…đây là nhà vệ sinh nữ.
Bắc Minh Mặc cong môi lên, dường như có một màn sương mù hiện lên trước mặt anh.
“Tôi biết.” Anh lạnh lùng nói.
Cố Hoan càng mở to mắt, cả người đang nửa ngồi nửa đứng.
Má cô đỏ bừng dưới ánh mắt của cô.
Nhanh chóng chụm chân lại và lấy tay che phần dưới.
Cô nhìn anh đầy hoài nghi nói: “Biết rồi thì sao không cút đi.”
Anh nheo mắt lại, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm.
Nụ cười đó khiến cố Hoan nổi da gà.
Cô vội vàng muốn che giấu đi sự xấu hổ trong lòng, nên trầm giọng, chế nhạo: “Chẳng nhẽ chủ tịch có sở thích kỳ lạ là đi ăn phân sao?”
“Được, vậy thì tôi thử nếm xem.” Bắc Minh Mặc cười cười, lạnh lùng nói.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh hoàng của Cố Hoan.
Anh nhanh chóng đi vào buồng vệ sinh.
Rầm. Cửa được đóng lại.
Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô,
nhanh chóng cởi chiếc thắt lưng sang trọng của mình ra…
Khụ khụ khụ…
Một lúc lâu sau, sau khi được giải thoát, Cố Hoan mới ho khan vài tiếng.
Cô cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài đẹp trai sáng bóng mà không ngờ bên trong lại biến thái đến vậy.
Cô hắng giọng, phẫn nộ nói, “Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn.”
Bắc Minh Mặc lạnh lùng không chớp mắt.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo mới nhìn cô một cái.
Nở nụ cười xấu xa, “Sao nào, nhìn thấy *** của tôi, cảm giác thế nào?”
Cố Hoan chấn động, hai má đỏ bừng như mông khỉ.
“Ọe! Khốn nạn, anh khiến tôi buồn nôn…” Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ buồn nôn.
Bắc Minh Mặc nở nụ cười đầy chế nhạo, càng nhìn cô khó chịu, thì anh lại càng có cảm giác đã báo được thù.
Anh nhẹ nhàng thắt lại cà vạt, lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn nói một câu.
“Cố Hoan, cảm ơn trà có pha thêm mùi tất của cô.”
Sau đó, rầm!
Bóng dáng cao lớn của anh biết mất khỏi tầm mắt của cô.
Cố Hoan sững sờ trừng mắt.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hóa ra là anh trả thù vụ vừa nãy.
Vừa nghĩ đến đây, cố Hoan dùng chân đá vào tường.
Hối hận cũng không làm được gì.
Mẹ nó, làm gì có trà vĩnh long có mùi tất, cô chỉ bịa như vậy thôi.
Cô chỉ cho một ít chanh vào ly trà đó thôi mà.
Không ngờ, anh lại điên cuồng trả thù như vậy.
Hối hận không kịp!
Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi tất ra để pha trà.
Khốn nạn!
Sau đỏ, vì chuyện xảy ra trong nhà vệ
sinh.
Cố Hoan xin nghỉ một ngày với lý do không khỏe.
Cô lạnh lùng đưa tờ đơn xin nghỉ phép cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt làm khó cô, hỏi cô lý do xin nghỉ là gì.
Sắc mặt cô có chút khó coi, nói không ra lời.
Sau đó, ôm lấy túi xách của mình, không quan tâm là Lâm Đạt có đồng ý hay không, lập tức chạy ra khỏi công
ty.
Sau đó, tờ đơn xin nghỉ phép của cố Hoan được đặt lên bàn làm việc của Bắc Minh Mặc.
Mấy dòng chữ nghiêng ngả lọt vào mắt anh.
Lý do xin nghỉ: làm sạch và khử trùng răng.
Mấy chữ đơn giản hiện rõ sự ghét bỏ.