Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 45
Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cố Hoan nhướn mày, cười nói, “Đương nhiên. Chẳng nhẽ chủ tịch không dám ký tên hay sao?”
Bắc Minh Mặc nhếch môi, sau đó cười lạnh một tiếng, rồi viết mấy chữ lên tờ giấy, cuối cùng khinh thường trả lại Cố Hoan.
Cô cầm tờ giấy, cau mày lại, cô nhìn thấy dòng chữ như rồng bay phượng múa của anh.
Điều kiện thêm vào: cố Hoan trong vòng một tuần, bảy ngày, 168 tiếng đồng hồ nhất định phải nghe theo sắp
xếp của Bắc Minh Mặc, không được rời khỏi phạm vi quan sát của Bắc Minh Mặc.
Sau đó anh mới ký tên vào.
Cô trợn mắt lên, tức giận nói, “Dựa vào cái gì bắt tôi ở bên cạnh anh bảy ngày? Còn phải nghe theo sự sắp xếp của anh?”
“ừ hứ?” Bắc Minh Mặc hừ lạnh nói, “Em đáp ứng điều kiện đó thì anh sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của em.”
Cố Hoan nhìn tờ giấy A4, không tìm ra sơ hở nào. Trong lòng nghĩ chỉ cần Bắc Minh Mặc không giở thủ đoạn thì sẽ không cỏ chuyện gì xảy ra.
Nhăn nhăn mày, cô nói, “Chỉ cần anh tôn trọng điều kiện của tôi thì tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng điều kiện của anh.”
Đôi mắt Bắc Minh Mặc lóe lên một tia sáng.
Dựa vào giường, nhìn đồng hồ rồi nói, “Chín giờ sáng. Từ giờ phút này trở đi, bảy ngày sau, giờ này chính là thời gian quyết định thắng thua.”
Cố Hoan chấn động.
“Cho dù…tôi ở đây bảy ngày thì tôi
cũng phải đi dọn một chút đồ đến chứ?”
“Không cần.” Anh lạnh lùng ngắt lời cô, “Cái này anh sẽ bảo người đem tới, người em dọn đến đây trước là được.”
Người dọn đến trước?
Một cơn gió lạnh thổi qua, cố Hoan nổi da gà, sao lại có cảm giác bị chui vào bẫy vậy?
Cố Hoan nói với mẹ trong điện thoại là phải đi công tác một tuần, dặn bà chăm sóc bản thân và Dương Dương cho tốt thì mới an tâm.
Sau đó, cô như một vị tướng dũng
cảm bước vào phòng bệnh VIP.
Bắc Minh Mặc cũng không hề khó hầu hạ như cô tưởng tượng.
Sau đó, cả ngày hôm đó, anh dường như đều phối hợp với bác sĩ để trị thương.
Nhìn thấy anh bị gãy một chân, ngay cả tự mình dậy khỏi giường cũng không thể, cố Hoan không kiềm chế được cười trộm.
Anh thảm như vậy, sợ là ngay cả tự mình lật người cũng không có sức, vậy mà dám lớn miệng, cược là trong vòng một tuần cô sẽ chủ động trèo lên giường anh.
Hừ, cho dù là cô có trèo lên thật thì với bộ dạng đó của anh, sợ rằng cũng không đủ sức làm gì.
Vừa nghĩ đến bảy ngày sau được tự do thì Cố Hoan không kiềm chế được niềm vui, miệng ngân nga bài hát.
Sau đỏ, màn đêm dần buông xuống.
Ban ngày phòng bệnh có người đến người đi nên có chút ồn, cuối cùng bây giờ cũng được yên tĩnh.
Cố Hoan giúp anh tiếp đãi những người đến thăm, sớm đã mệt mỏi.
Vi vậy, sau khi ăn tối xong, cô cuộn người trên ghế sofa.
Cầm máy tính bảng trên tay, tay chém lên chém xuống, chơi mấy trò giải trí dành cho trẻ con, cũng khá thú vị.
Bắc Minh Mặc lúc này đang dựa vào giường xem tài liệu. Ngước mắt lên thì nhìn thấy cố Hoan đang cuộn tròn trên sofa.
Nghĩ đến lúc ở công ty cô cũng như vậy. Cô giống hệt một con mèo nhỏ lười biếng đang đợi chủ nhân đến nhận nuôi dưỡng.
Nghĩ đến đây, mắt anh tối sầm lại, gập máy tính xuống, giọng nói mang
đầy từ tính vang lên: “Cố Hoan, em định ở đây chơi game bảy ngày sao?”
Cố Hoan không thèm ngẩng đầu lên, hừ giọng nói: “Nói đi, lại sao nữa?”
“Anh khát rồi.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng yêu cầu lại không hề thấp.
Cố Hoan thở dài, tạm dừng game lại, đứng lên, nhanh chóng chạy đi chạy lại, pha cho nhị thiếu gia Bắc Minh tôn quý một cốc trà không lạnh không nóng, không đắng không ngọt.
Tên ưa sạch sẽ này có yêu cầu quá cao đối với một ly trà.
Sau đó, cô đưa ly trà đến trước mặt Bắc Minh Mặc, nói: “Chủ tịch, từ từ uống.”
Anh nghiêm mặt lại, đón lấy ly trà rồi uống một ngụm.
Một lúc sau, căn phòng lại trở nên yên lặng.
Cố Hoan lại nằm lên sofa chơi game, thi thoảng còn phát ra tiếng cười vui vẻ.
Tại đây có hình ảnh
Nói xong cô liếc mắt lên nhìn con người ưa sạch sẽ kia một cái rồi tiếp tục nói, “Sau đó giáo sư quỳ một gối
xuống, dùng tay chỉ vào một đống phân bò rồi đưa tay lên miệng liếm…”
Quả nhiên, trên gương mặt anh tuấn của anh bắt đầu xuất hiện sự ghét bỏ.