Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 59
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Vợ yêu xinh đẹp là đại boss cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trong cái tiểu khu cũ này, chiếc xe này đương nhiên rất chỏi mắt.
Cố Hoan nhìn một cái, trong lòng chùng xuống.
Đi lên lầu.
Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ: “Thắng Thiêm, ông đừng vội. Có lẽ Cố Hoan cũng sắp về đến
_ À • II
rôi.
Vu Phân vừa nói xong thì nhìn ra cửa, “A, Hoan Hoan, cuối cùng con cũng vê roi.
Cố Hoan nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, cau mày lại, nói: “Ba, ba đến rồi.”
“Đúng vậy, Hoan Hoan, ba con vừa ra tù hai hôm trước. Hôm nay đến thăm chúng ta, con xem xem, ba con còn mua bao nhiêu đồ nữa.” Vu Phân chỉ vào đống thuốc bổ trên bàn, cười nói.
cố Hoan nhìn ba một cách kỹ càng, nhớ lại ngày hôm đó ông ấy mắng cô ở nhà tù Thành Nam, trái tim cô thắt lại, không ngờ hôm nay lại chạy đến đây thăm cô và mẹ.
“Mẹ, con vẫn đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, lát nữa là con phải đi rồi.” Cô vừa nói vừa nhìn quanh nhà, Dương Dương không có trong phòng, có lẽ là đi học rồi. Nhìn thấy ba ở đây nên cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Vũ Phân cẩn thận nhìn Thắng Thiêm một cái, “Hoan Hoan này, ba con cũng…”
‘Đi công tác còn quan trọng hơn ăn
với ba một bữa cơm sao?” cố Thắng Thiêm lên tiếng nói.
Đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, cáu kỉnh.
Cố Hoan nhếch môi, cười chế nhạo, “Sao ba lại muốn ăn cơm với con? Con tưởng nhìn thấy con ba chỉ thêm chướng mắt.”
Sắc mặt Cố Thắng Thiêm cỏ chút khỏ chịu nhưng không hề bộc phát mà lại trừng mắt nhìn Vu Phân, dường như ông ta đang muốn trút giận lên Vu Phân.
Vu Phân run rẩy, sợ hãi trước mắt ánh hung dữ đó, bà vội vàng nói, “Hoan Hoan, ba con ngồi tù năm
năm, những ngày tháng trong đó không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới được ra tù, con nghe theo ông ấy chút đi. Hơn nữa, ba con nói….nói là có chuyện muốn nói với con.”
Có chuyện? cố Hoan liếc nhìn cố Thắng Thiêm một cái, có lẽ đây mới là lý do chính ông ta đến đây.
Khóe miệng nở nụ cười như không cười, nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ, cuối cùng, cô cũng thỏa hiệp, hỏi “Ba, rốt cục là chuyện gì?”
Cố Thắng Thiêm lúc này mới nguôi giận, nhìn cố Hoan một cái, nhếch miệng nói, “Nghe An Kỳ nói, bây giờ con là thư ký của chủ tịch Bắc Minh.”
cố Hoan nhìn cố Thắng Thiêm, trong lòng nguội lạnh.
“Đúng.” Cô lạnh lùng trả lời, cô có một dự cảm lãnh liệt, ba cô tìm cô nói chuyện, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Vậy con cũng biết, bên ngoài mọi người đang tranh giành dự ánh “Ánh” vô cùng kịch liệt chứ?” cố Thắng Thiêm nhướn mày, ánh mắt đem theo sự tính toán.
Quả nhiên, ba cô đến không phải là không có lý do.
Trong lòng cố Hoan chấn động.
“Đúng. Con biết.” cố Hoan vẫn lạnh lùng trả lời.
“An Kỳ nói, con ở trước mặt chủ tịch Bắc Minh có chút mặt mũi….” cố Thắng Thiêm kéo dài chữ cuối, tỏ vẻ hoài nghi.
Cố Hoan chế nhạo, “Sao lại nói là có chút mặt mũi?”
“Nó nói con đắc tội trước mặt chủ tịch mà chủ tịch không hề đuổi việc con.” Hôm đó, sau khi cố An Kỳ về nhà thì nói chuyện này với cố Thắng Thiêm, Cố Thắng Thiêm nghe xong cũng khá bất ngờ.
Lúc này, ông ta không ngừng quan
sát Cố Hoan, đứa con gái riêng mà ông ta không hề thích chút nào.
Cố Hoan nhớ lại cái tát của cố An Kỳ.