NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

MỘT VỆT XANH XANH - Chương 11

  1. Home
  2. MỘT VỆT XANH XANH
  3. Chương 11
Prev
Next

Đến quán trọ mà địa chỉ trong thư đã ghi, trời đã xẩm tối, bóng đêm sâu thẳm tựa đêm khuya.

Đèn lồng trước cửa khẽ lay động. Một người đàn bà đẩy cửa bước ra.

Bà sững lại, nhìn ta – cả người ướt sũng, gương mặt trắng bệch.

Một thoáng kinh ngạc, rồi bà vội vã lao đến, ôm chặt lấy ta vào lòng.

17

Ta đã đi theo dì.

Di mẫu nói ta tên là Tống Chân, có một người tỷ tỷ lớn hơn ta sáu tuổi, tên Tống Ý.

Tỷ tỷ giống cha, còn ta thì giống mẹ.

Quê nhà ở Sở Châu, có rừng hồng, núi biếc, oanh vàng, anh đào tím. Ít khi có tuyết rơi. Vào mùa mưa dầm, ẩm ướt đến mức ngay cả lò sưởi cũng chẳng thể hong khô.

Trẻ con trong làng đều biết lội nước, mỗi độ hè về lại rủ nhau ra bờ suối.

Tỷ tỷ là người giỏi nhất trong bọn, thường như một con cá nhỏ trơn tuột, bị mẹ mắng mỏ rồi kéo từ dưới nước về.

Khi mẹ mang thai ta, tỷ đã cầu xin được có một muội muội — như vậy tỷ có thể dắt ta ra sông chơi, cùng nhau bơi đến bất cứ đâu, tự do tự tại.

Ngày Tống gia gặp nạn, quân lính lùng bắt khắp nơi. Tỷ tỷ trong cơn nguy cấp châm lửa đốt nhà, ôm ta nhảy qua cửa sổ thoát thân.

Nhưng có lẽ nàng đã bị thương nặng, chỉ kịp ôm ta trốn vào một con ngõ nhỏ rồi tắt thở trong giá lạnh.

Ai có thể ngờ… rằng ta sẽ được Thích gia nhặt về, nuôi lớn như hôm nay?

“Oan nghiệt mà.”

Di mẫu vịn lan can thuyền, buông tiếng cảm thán.

“Năm ấy, tỷ phu và Thích Định Ngôn vốn là đồng khoa, cùng đỗ tiến sĩ. Về sau lại rơi vào hai phe đối địch trong triều. Tỷ phu là người phái Tân Đảng ở Chiết hệ, luôn cố gắng điều hòa mâu thuẫn hai bên, không muốn cải cách bị biến thành công cụ tranh quyền của kẻ trong quan trường.”

Di mẫu lắc đầu:

“Nhưng ở trong cục diện, nào ai có thể toàn vẹn? Một tấu sớ vạch trần chuyện quan lại và thương nhân cấu kết chiếm đoạt ruộng nước ở Giang Nam đã bị phe đối đầu trong Tân Đảng lợi dụng, ép Thích Định Ngôn bị giáng chức, lưu đày ra Bắc.”

Về sau, Thiếu đế lâm bệnh, đại nghiệp cải cách dang dở, Thái hậu lên nắm quyền, khôi phục Cựu Đảng. Mối thù cũ – hận mới cuốn đến, chẳng còn phân rõ ai là kẻ thù của ai. Cựu Đảng chỉ muốn nhổ tận gốc Tân Đảng, để mầm loạn không thể sống lại.

Khi ấy Thích Định Ngôn còn đang thủ thành nơi biên ải, không hay triều đình đã nổi sóng. Đám bằng hữu Cựu Đảng liền mượn danh tiếng của ông làm cờ hiệu, xúi giục đảng nhân ở kinh thành nổi dậy, rêu rao đòi công đạo.

Và thế là— Tống gia trở thành cái tên đầu tiên bị đưa ra tế cờ.

Thích Định Ngôn bị thương ngã ngựa nơi chiến trường, vừa nghe được tin liền thở dài một tiếng, lòng hổ thẹn khôn nguôi:

“Ta không g.i.ế.c Bạc Nhân, nhưng Bạc Nhân lại vì ta mà chết.”

Trước khi qua đời, ông dặn vợ con gấp rút hồi kinh, tìm đến Bạch gia bằng mọi giá, nhất định phải tìm được đứa trẻ còn sống sót của Tống gia, nuôi dạy tử tế.

Trên đường đi, di mẫu chậm rãi kể lại từng đoạn ân oán năm xưa, chỉ để ta hiểu rõ một điều—

“Chân Chân à, năm xưa những kẻ thực sự hại nhà chúng ta, kẻ thì chết, kẻ bị đày, bao nhiêu năm giằng co nơi quan trường, đến cùng ai là kẻ được gì?”

Gió thổi phần phật, di mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Bạch gia dù quyền thế, tiểu thư nhà họ Thích cũng đối xử với con tốt. Nhưng di mẫu thật sự sợ hãi. Kinh thành ấy, là nơi hổ sói rình mồi. Nếu một ngày Bạch gia cũng sụp đổ, con còn có con đường nào để đi?”

Di mẫu nhìn ta, như nhìn thấy người mẹ đã khuất trong ta.

Giọng nói nghèn nghẹn mà vẫn cố gắng nở nụ cười:

“Di mẫu vụng về, chẳng thể giúp con cưới công tử nhà quyền quý. Nhưng con là nữ nhi của tỷ tỷ ta, chắc chắn cũng yêu tự do. Theo di mẫu phiêu bạt giang hồ, ngao du bốn bể, tuy chẳng có vinh hoa lộc quý, nhưng cũng đủ để con được sống thỏa lòng thỏa dạ.”

Nghe vậy, ta nở nụ cười đầu tiên trong suốt mười mấy ngày qua.

Ngửa mặt nhắm mắt, mặc cho gió sông cuốn tóc tung bay, buồm đơn lặng lẽ rời bến.

18

Mở mắt lần nữa, vẫn là trên thuyền.

Khói thu lượn lờ, cảnh vật vẫn như xưa.

Có người gọi ta:

“Cô nương, đại đương gia truyền tin, bảo chúng ta mang lô hàng này đến kinh thành hội hợp.”

Ta xoay người, thanh kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng, gió thu cuốn dải lụa trên tóc tung bay. Ta mỉm cười đáp:

“Được.”

Đã bốn năm rồi.

Nơi từng vội vã trốn chạy năm xưa, giờ ta có thể ung dung đặt chân trở lại.

Lần này, tiêu cục áp giải lễ vật Trung Thu của lão Vương gia họ Trung Hằng. Vị lão Vương gia ấy vốn là cố giao của ngoại tổ mẫu, rất tin tưởng di mẫu ta.

Di mẫu cũng có ý rèn luyện ta, để ta thay mặt bà lộ diện trong phủ Vương gia lần này.

Quản gia dẫn ta vào thư phòng khách. Bước qua một bức màn hoa, đập vào mắt là những kệ sách cổ với đủ loại cổ vật, hai bức thư họa treo nghiêng, hai chậu cúc lớn nở rộ, bàn thư bày một lư hương đang tỏa khói nhẹ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 11"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com