NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

MỘT VỆT XANH XANH - Chương 12

  1. Home
  2. MỘT VỆT XANH XANH
  3. Chương 12
Prev
Next

Ta đang đảo mắt quan sát thì chợt phát giác, dường như có bóng người sau song cửa đang lén nhìn.

Ta cau mày bước tới, chưa kịp nhìn rõ, quản gia đã cất tiếng sau lưng:

“Vương gia đến.”

Ta vội xoay người hành lễ, trông thấy một vị lão nhân mặc áo bào đen, râu dài, ánh mắt tinh tường mà ôn hòa. Ông thoáng nhìn ta, mỉm cười:

“Miễn lễ. Ngồi đi.”

Quản gia dâng trà, Vương gia lên tiếng:

“Hiện nay thổ phỉ hoành hành, vận chuyển đồ quý không thể thiếu tiêu cục các con. Lần này con người và hàng hóa đều đến nơi an toàn, di mẫu con quả thực không gửi nhầm người.”

Ta cúi đầu đáp, giọng khiêm nhường:

“Vãn bối võ nghệ còn kém cỏi, chỉ là nửa đường bái sư, tất cả nhờ sự tin tưởng của Vương gia và dì, cũng là công lao của tiêu cục.”

Vương gia khẽ cười, không nhiều lời hoài niệm chuyện cũ, cũng không tỏ vẻ xa cách, mà thái độ như đối đãi người nhà.

Một lát sau, quản gia bước vào, báo ngoài tiền sảnh có khách tới bái phỏng.

Ta biết ý, liền đứng dậy cáo từ.

Vương gia đưa tay khẽ ấn xuống:

“Cứ ở lại đây.”

Ta biết trước đây di mẫu khi vào kinh cũng từng tạm trú trong phủ Vương gia. Trong thư bà cũng dặn ta không cần quá khách khí, đành mỉm cười gật đầu, cúi người tạ lễ.

Sau khi Vương gia và quản gia rời đi, ta ngồi lại uống trà, chờ mụ quản sự đến đưa về phòng khách.

Chén trà vừa chạm môi, cảm giác bị dòm ngó quen thuộc lại ập tới.

Một ánh nhìn nóng rực, tham lam, tựa như muốn xuyên qua lớp giấy cửa sổ mà bám lấy da thịt ta, khiến người rợn cả sống lưng.

Ta đặt mạnh chén trà xuống, sắc mặt nghiêm lại, chậm rãi bước tới gần cửa sổ:

“Ai đó?”

Quả nhiên, bên ngoài thấp thoáng một bóng người cao gầy. Nhưng khi ta vừa tới gần, bóng ấy đã biến mất trong làn gió, chỉ để lại tiếng xào xạc của rừng trúc lay động.

Ta hơi nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc.

Vài hôm sau, di mẫu vào kinh, ta liền kể lại chuyện này.

Di mẫu trầm ngâm, đôi mày khẽ nhíu:

“Vương gia xưa nay giao hảo rộng rãi với giới giang hồ. Người có khinh công cao đến thế… chỉ e là người của Thiên Ưng Các.”

Thiên Ưng Các?

19

Ta từng nghe nói về họ.

Môn phái giang hồ này thần bí bậc nhất, từ khi trẻ con còn bé xíu đã tuyển chọn những đứa có căn cốt xuất chúng đem về bồi dưỡng. Có kẻ lớn lên trở thành tử sĩ phục vụ quyền quý, có kẻ hóa thành ưng khuyển, chạy khắp thiên hạ bốn phương làm gián điệp, thu thập tin tức, rồi bán lại cho kẻ cần với giá trên trời.

Tin tức về ta ở Bạch gia, cũng là di mẫu nghe được từ một người rời khỏi Thiên Ưng Các.

Di mẫu kể:

“Người đó rất lạ, không lấy một xu, còn dặn ta rằng Bạch gia không phải chốn yên ổn, nên sớm đưa con rời đi.”

Ta khẽ rũ mắt, trong lòng như có một bóng đen lướt qua, muốn nắm lấy mà không được, chỉ đành gạt đi, trước tiên hỏi một việc quan trọng hơn:

“Bạch gia… đã xảy ra chuyện gì?”

Suốt mấy năm cùng ta phiêu bạt phương Nam, di mẫu không rõ lắm tình hình trong kinh. Mãi đến chạng vạng, từ miệng Vương gia, chúng ta mới biết tin.

— Cả nhà Bạch gia đã bị giam vào ngục!

Tim ta thắt lại, vội nghiêng người, lắng nghe từng lời Vương gia kể.

“Những ngày qua, bạn bè cũ của Bạch gia liên tục tìm đến ta, hy vọng ta có thể đứng ra nói đỡ đôi lời. Nhưng…”

Vương gia khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm xuống:

“Từ sau khi Đại Nương Nương trả lại quyền bính, chúng ta – những lão thần tông thất – càng không có tiếng nói trước mặt bệ hạ.”

Bệ hạ tuổi còn trẻ, vào độ cường thịnh, tâm tư sâu kín. Khi mới đăng cơ, ngài trọng dụng Tân Đảng, dốc sức cải cách. Về sau chịu áp lực từ Thái hậu, buộc phải ẩn nhẫn, giả bệnh lui về hậu cung. Mấy năm gần đây mới dần bộc lộ mũi nhọn trở lại.

Bạch gia vốn theo sát Thích gia, từng là tâm phúc của Thái hậu. Sau khi Thích Định Ngôn mất, quân phòng tuyến biên cương rơi vào tay Bạch tướng quân, làm sao bệ hạ không sinh nghi?

Lần này Bạch gia vào ngục, bởi có người tung tin rằng Bạch phu nhân lén vào cung thăm Thái hậu, nhận lệnh đem binh quyền giao cho An Vương – con trai ruột của Thái hậu.

Bệ hạ vốn đã ngờ vực, lời đồn như đổ thêm dầu vào lửa. Lại có kẻ lục ra thư từ qua lại giữa Bạch tướng quân và An Vương, tuy chỉ toàn chuyện thường ngày, không nhắc gì đến chính sự, nhưng đã đủ để định tội “thân thiết bất thường”.

Huống hồ, Bạch tướng quân còn có ý định gả biểu tiểu thư của Thích gia cho An Vương.

Trên đường quay về phòng, lòng ta như rời khỏi xác.

“Chân Chân?” Di mẫu nhìn ta đầy lo lắng, vòng tay ôm lấy ta, giọng dịu lại:

“Bạch gia lăn lộn ở kinh thành bấy nhiêu năm, không phải vô dụng. Họ có thể nhờ người tới tận Vương phủ cầu cứu, ắt còn đường khác. Tiểu thư Thích gia ấy… sẽ không sao đâu.”

Ta lặng lẽ rũ mi mắt, không đáp.

Vào phòng, ta ngồi bên cửa sổ, cẩn thận lau chùi thanh kiếm.

Trong lúc mải miết, gió nhẹ thoảng qua, bóng trăng in những vệt sáng mờ trên sàn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 12"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com