MỘT VỆT XANH XANH - Chương 13
Ta khẽ giật mình, đôi tai khẽ động. Không chần chừ, ta nhặt một quả táo tàu trong đĩa, ném thẳng vào góc phòng:
“Kẻ nào lén lút? Ra đây!”
Quả táo tàu bị ai đó bắt gọn trong tay.
Một bóng người từ xà nhà nhảy xuống nhẹ như mèo, cả thân chìm trong màn đêm, áo khoác bụi đường, đứng lặng nơi giao thoa giữa ánh trăng và bóng tối.
Đôi mày ta đang cau chặt bỗng giãn ra, biến thành sững sờ.
Ánh mắt ta khóa chặt lấy người ấy, vừa oán vừa hận, nghẹn nơi cổ họng chỉ bật ra hai chữ:
“Là ngươi.”
20
Chu Khách bước tới, đặt quả táo tàu xuống cạnh ta.
Hắn đã cao hơn rất nhiều, mái tóc cũng dài hơn, chỉ có bên thái dương vẫn còn b.í.m tóc nhỏ, nơi chót vẫn treo viên châu lam cũ kỹ.
Ta lập tức lùi lại, không muốn hắn đến gần.
Hắn cụp mắt, nhìn khoảng cách giữa ta và hắn, vẻ mặt thản nhiên không gợn sóng.
“Đừng quan tâm đến chuyện của Bạch gia, đó không phải thứ cô có thể xen vào.”
Ta bật ra một tiếng cười lạnh:
“Ta làm hay không làm gì, cũng chẳng đến lượt ngươi quản.”
Chu Khách không đáp, chỉ xoay người, giọng nhạt nhòa như gió đêm:
“Ta sẽ trông chừng cô.”
Hắn điên rồi.
Ta vớ lấy quả táo tàu, ném mạnh vào lưng hắn.
“Đồ lừa đảo!”
Hắn không quay đầu.
Hết hạt óc chó, đến quả quýt, rồi đến kẹo mứt, cả chiếc khay gỗ cũng bị ta ném theo.
Đồ đạc văng khắp nền, lộn xộn tan tác.
Hắn vẫn rời đi.
Đồ khốn kiếp.
Ta ngồi sụp xuống, co ro bên tường, ôm chặt lấy đầu.
Hóa ra tất cả… đều là cái bẫy hắn dày công bày ra.
Chu Khách vốn là người của Thiên Ưng Các, cùng với Thôi Hà Châu bị cài vào Bạch gia để dò la tin tức. Với mạng lưới tai mắt khắp thiên hạ, hắn biết rõ Bạch gia phú quý đến mức khiến người ghen tị, biết rõ một ngày nào đó mái nhà ấy sẽ sụp đổ.
Tờ giấy cố tình dẫn ta đi, cả gia nhân nói tỷ tỷ đang ở lầu trúc, đều là thủ đoạn của hắn.
Hắn hiểu, ta sẽ không dễ dàng rời khỏi tỷ tỷ. Chỉ khi ta nhận ra ở Bạch gia không còn ai để lưu luyến, ta mới tuyệt vọng mà bỏ đi.
Tỷ tỷ là thế. Hắn cũng vậy. Ai nấy đều lấy lý do “tốt cho ta” để lừa gạt ta, nhưng chưa từng có ai hỏi—
Liệu ta có muốn cái “tốt” ấy không?
Ta có thể trách họ sao?
Không.
Bởi họ làm tất cả, chỉ vì một lý do: Ta là kẻ vô dụng.
Tỷ tỷ biết ta không gánh nổi sự thật về gia thế. Chu Khách biết ta không đủ sức chống đỡ một gia tộc đang sụp đổ.
Ánh trăng đổ đầy khung cửa, bóng ta trên tường cô đơn kéo dài đến tận đáy phòng.
Một tiếng thở dài vang lên.
Người vừa rời đi, quay lại.
Hắn đứng thẳng, dáng gầy gò, im lặng hồi lâu rồi quỳ xuống, chậm rãi kéo cánh tay cứng đờ của ta, ghé gương mặt gầy guộc lại gần, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng nơi đuôi mắt ta.
“Đừng sợ. Người còn có ta. Ta… vĩnh viễn là của người.”
Ta giận dữ hất gương mặt hắn ra, nghiến chặt răng, cắn mạnh vào vai hắn.
“Lừa gạt! Ngươi căn bản chưa từng nghe lời ta!”
Ta cắn rất sâu, đến mức có thể nếm được mùi m.á.u nhàn nhạt, vậy mà Chu Khách chỉ trầm thấp bật cười, bàn tay to ấm áp khẽ vuốt ve gáy ta, mặc ta trút giận lên người hắn.
Hắn khẽ nói:
“Người cũng là của ta. Vậy người… sẽ nghe lời ta sao?”
Tuyệt đối không!
Ta phải cứu tỷ tỷ bằng mọi giá.
Chu Khách quá hiểu điều đó.
Hắn dùng một tay giữ lấy cằm ta đang run rẩy vì giận, nâng lên, giọng dịu dàng mà nguy hiểm:
“Cho nên… người vẫn là đứa trẻ cố chấp ấy. Ta sao có thể yên tâm được đây?”
Ta im lặng.
Hắn nâng khuôn mặt ta, ngón tay khẽ lướt qua vết bớt màu xanh nơi đuôi mắt ta, như muốn khắc sâu vào tâm trí:
“Tiểu thư, ta không phải người tốt. Ta chỉ muốn người bình an. Nếu người cứ một mực cứng đầu, ta sẽ nhốt người lại.”
Lời hắn vang vọng, giống hệt câu nói năm nào:
“Nếu người đẩy ta ra, ta sẽ ăn tươi nuốt sống người.”
Như thể đang nói đùa.
Nhưng lần này hắn không cười, mà nghiêm túc đeo lại cho ta chiếc Phật ngọc ta từng ném bỏ, khẽ khàng mà kiên định:
“Tỷ tỷ người… đã có người bảo vệ nàng.”
Là Thôi Hà Châu sao?
Ngày trước, ta sẽ tin.
Nhưng lúc này, ta nửa tin nửa ngờ.
Thế cục hiện tại đã không còn giống với giấc mộng khi xưa. Nếu Thôi Hà Châu thực sự đã trèo lên cao, vì sao tỷ tỷ đã bị giam lâu như thế, mà vẫn chưa được cứu ra?
21
Ta không yên lòng, liền giấu dì, một đêm lén lút mò đến đại lao của Hình Bộ.
Tìm cơ hội, ta cẩn thận đánh ngất một kẻ tạp dịch đang đưa cơm, che kín nửa khuôn mặt, đẩy xe lương thực trà trộn vào trong.
Ngục thất ngoằn ngoèo u tối, ta né tránh lính canh, bước chân cẩn trọng mà lòng dạ rối bời. Không ngờ, ông trời cuối cùng cũng thương xót, để ta tình cờ tìm đến nơi giam giữ nữ quyến nhà Bạch gia.
Vừa nhìn thấy tỷ tỷ, lòng ta dâng trào một niềm vui khôn xiết. Nhưng còn chưa kịp gọi, ngoài cửa đã có người đến. Ta vội vã nép mình vào bóng tối.