NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

MỘT VỆT XANH XANH - Chương 14

  1. Home
  2. MỘT VỆT XANH XANH
  3. Chương 14
Prev
Next

Là Thôi Hà Châu.

Hắn khoác trên người một bộ cẩm bào thêu hoa lệ, thắt lưng đính ngọc tê giác, dáng vẻ ngạo nghễ ấy hoàn toàn trùng khớp với hắn trong giấc mộng.

Nhưng tỷ tỷ không hề lộ vẻ vui mừng khi thấy người trong lòng, đôi mắt nàng lạnh nhạt nhìn đi nơi khác.

Bạch phu nhân thì trừng mắt căm hận:

“Đồ tiểu nhân.”

Thôi Hà Châu nhướng mày, chẳng thèm để tâm ánh mắt căm ghét ấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ như nhìn một viên minh châu bị bụi trần che phủ.

Hắn dường như đang dùng điều gì đó để trao đổi với nàng.

Ta nhíu mày, cố áp tai lắng nghe.

Khi hiểu rõ đầu đuôi, một cơn giận sôi sục đến mức ta chỉ muốn lao ra cắn nát cổ hắn.

Tên khốn kiếp này!

Hắn dám uy h.i.ế.p tỷ tỷ phải gả làm thiếp, còn muốn nàng tiết lộ tung tích của ta, để rồi một lần cưới cả hai tỷ muội, hòng khiến chúng ta “vĩnh viễn ở bên nhau”.

Giọng hắn trầm tối, âm độc như rắn độc bò trong cống rãnh, vì với không tới ánh trăng cao vợi nên muốn kéo trăng rơi xuống bùn để giẫm nát.

“Ngọc Quan, là tự nàng đi tới bước này. Khi ta còn có thể tử tế cầu hôn, nàng khinh thường làm vợ ta. Đến hôm nay… nàng đã không còn đường chọn lựa.”

Tỷ tỷ nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh như nước.

Thôi Hà Châu thấy không ai trả lời, chỉ khẽ cười, đi đến chỗ góc tường nơi một nữ tử tiều tụy đang co mình.

“Tam tiểu thư Bạch gia, cô là người thông minh, chắc không muốn vì sự cao ngạo vô ích của họ mà c.h.ế.t chung chứ?”

Hóa ra là Bạch Vận. Suýt chút nữa ta không nhận ra nàng – khuôn mặt gầy gò dơ bẩn, chỉ còn đôi môi nhếch lên khinh khỉnh vẫn mang chút dáng vẻ quen thuộc thuở nào.

Giọng nàng khẽ như thì thầm, nhưng mỗi chữ đều lạnh lẽo như dao:

“Tất nhiên rồi. Bọn họ không sợ chết, ta thì sợ lắm. Biểu tỷ cứng đầu không chịu gả cho đại nhân, ta cũng hết cách.”

“Nhưng… đại nhân muốn biết tung tích Chân Chân, ta tự nhiên là biết đôi chút.”

Câu nói vừa dứt, tỷ tỷ và Bạch phu nhân đồng loạt căng thẳng, ánh mắt b.ắ.n về phía nàng.

“A Vận!” Bạch phu nhân hoảng hốt kêu lên, muốn bảo vệ ta, không để Bạch Vận nói ra.

Thôi Hà Châu cười mãn nguyện, chống một gối xuống đất, cúi người ghé sát:

“Ta rửa tai lắng nghe.”

Bạch Vận cũng cười, từng chữ như đinh đóng cột:

“Chốn giang hồ, đao kiếm không có mắt. Con ngốc đó theo di mẫu nó lang bạt bốn phương, e là đã bị kẻ khác c.h.é.m c.h.ế.t từ lâu rồi.”

“Đại nhân muốn tìm nàng… xuống âm tào địa phủ mà tìm đi.”

“Ngươi—” Thôi Hà Châu lập tức nổi giận, đưa tay xuyên qua song sắt định bóp cổ nàng.

Nhưng Bạch Vận đâu phải loại dễ bắt nạt. Từ nhỏ nàng đã thuần phục đủ loại mãnh thú, nắm lấy cơ hội liền vung mạnh xích sắt trên cổ tay, quất thẳng vào sống mũi hắn.

“Rầm!” Một tiếng nặng nề, mũi hắn bị đánh nứt, m.á.u b.ắ.n ra như suối.

“Thứ cóc nhái từ bùn lầy chui ra, giẫm lên ân nhân để leo lên cao, còn vọng tưởng nuốt cả phượng hoàng! Nuốt mẹ ngươi đi!”

Nàng mắng một tràng sảng khoái, khiến ta thiếu chút nữa bật cười, rồi bị Bạch phu nhân và tỷ tỷ vội kéo ra sau che chắn.

Qua song sắt, Thôi Hà Châu nắm mũi, đôi mắt tối tăm rực lên tơ máu, giọng lạnh lẽo:

“Rất tốt… Rất tốt.”

“Vậy thì, gặp nhau ở pháp trường.”

Cơn phẫn nộ bùng lên, hắn vung tay áo rời đi.

Đợi tiếng bước chân tan hẳn trong hành lang âm u, ta mới từ bóng tối phía bên kia lặng lẽ đẩy xe cơm bước ra.

Mặt vẫn che kín. Trước khi nghĩ ra cách cứu họ, ta không thể để tỷ tỷ nhận ra mà lo lắng.

Tỷ tỷ nhẹ gật đầu nhận lấy phần cơm, dù bị giam hãm trong ngục tối vẫn giữ giọng nói ôn hòa:

“Đa tạ.”

Nhìn đôi tay gầy guộc của nàng, từng ngón xinh xắn nay chi chít vết thương, mắt ta cay xè, gắng cúi thấp để giấu đi đôi môi đang run rẩy.

Tỷ tỷ không phát hiện ra điều lạ. Ta vừa định rời đi thì nàng mở nắp hộp cơm, ánh mắt chợt khựng lại.

Nàng đột ngột quay đầu, nắm chặt lấy bàn tay ta đang rụt về.

22

“Muội—”

Tỷ tỷ sững lại, hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh, giọng gấp gáp đến run, hạ thấp thanh âm:

“Muội đến đây làm gì? Mau rời đi, nghe ta!”

Bạch phu nhân và ở góc phòng, Bạch Vận đang buồn chán vung xích trêu đuổi chuột, cùng đồng loạt ngoảnh lại.

Hai người họ vừa nhìn vào mắt ta, đều khựng lại.

“Muội muốn c.h.ế.t à? Cái nơi thế này cũng dám mò đến chơi!” Bạch Vận nhìn trân trối rồi cười khẩy, giọng cảm thán như nói về kẻ ngốc.

Ta mím chặt môi, đứng thẳng dậy:

“Muội sẽ cứu các người.”

Tỷ tỷ liền vỗ mạnh tay ta, ra sức đẩy:

“Đồ ngốc! Mau đi, đi ngay!”

Bạch phu nhân cũng hoàn hồn, trên gương mặt hiện rõ nét giận dỗi bất lực quen thuộc:

“Di mẫu con dạy dỗ thế nào mà vẫn cái tính hồ đồ ấy? Mau! Ngọc Quan, đuổi nó đi cho ta!”

Bị lộ rồi, ta dứt khoát hỏi luôn:

“Có gì muốn nhắn ra ngoài không? Để muội lo.”

“Ngươi lo cái đầu ngươi ấy!” Bạch phu nhân giơ tay định đánh ta.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 14"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com