MỘT VỆT XANH XANH - Chương 16
24
Nhờ thông tin Chu Khách cung cấp, ta biết được cữu cữu đã âm thầm sắp đặt để người bên ngoài phối hợp cướp ngục.
Đi đến bước này, e rằng ông cũng đã tuyệt vọng rồi.
Ông hẳn đã hiểu, vị hoàng đế trẻ tuổi kia cứ mãi kéo dài việc xét xử án Bạch gia, chẳng qua là đang chờ ông tự vẫn.
Hoàng đế không muốn mang tiếng “giết trung tướng”, nhưng hắn cần thu lại binh quyền ở biên cương, cần bóp c.h.ế.t thế lực cựu đảng để toàn lực thúc đẩy tân chính. Chỉ cần Bạch tướng quân tự nguyện chết, cây đại thụ cựu đảng sẽ sụp đổ, còn lại nữ quyến và các thành viên khác của Bạch gia, hoàng đế có thể “một mắt mở, một mắt nhắm” mà tha thứ.
Đó là loại “ngầm hiểu” giữa quân thần khiến người ta lạnh sống lưng.
Nghe tới đây, ta mới bừng tỉnh. Không trách được lần trước ta trà trộn vào ngục dễ dàng như vậy… Có lẽ từ đầu đến cuối, mọi hành động của ta đều bị tầng trên nhìn thấu.
Di mẫu khẽ rùng mình, toàn cánh tay nổi da gà. Bà vuốt nhẹ, lắc đầu:
“Lấy mạng người làm trò diễn, chỉ để hậu thế chép vào sử sách cho đẹp đẽ… Không biết khi biết được sự thật, người đời sau sẽ phán xét thế nào đây.”
“Sự thật sẽ mãi bị chôn vùi trong màn kịch cướp ngục ấy.”
Chu Khách chậm rãi trải một tấm địa đồ trên bàn, ngón tay gõ xuống vị trí bộ Hình.
Di mẫu cau mày, giọng nặng nề:
“Bạch tướng quân cứng cỏi là thế, liệu thật sự sẽ thuận theo ý chỉ tự sát?”
Chu Khách im lặng, đôi mắt sâu như đáy hồ nhìn sang ta – từ nãy giờ vẫn thất thần lặng im bên ánh lửa.
Một cơn gió lạnh đầu thu thổi qua kinh thành, lùa hơi giá vào tận xương tủy. Trong lò sưởi, lửa cháy bập bùng, rọi sáng gương mặt đang cúi thấp của ta.
“…Ông ấy sẽ.”
Ta khẽ khàng thốt lên, giọng run rẩy.
Người đã gọi ta là “Chân Chân” suốt bao nhiêu năm qua, con người ấy vốn ít nói, miệng cứng lòng mềm. Ngoại trừ tỷ tỷ ra, ông đối với các vãn bối luôn nghiêm khắc. Nhưng mỗi dịp lễ Tết, quà cáp cho bọn trẻ chưa từng thiếu một thứ.
Ta cưỡi ngựa vụng về, không tiến bộ, ông cũng không hề trách móc hay nói ta đừng phí thời gian học nữa. Thay vào đó, năm ấy vào Trung thu, ông tặng ta một con ngựa cái nhỏ dắt về từ phương Bắc – tính tình hiền lành, dù ta học chậm thế nào cũng không hề khó chịu hất ngã ta.
Trong lòng ông, gia đình… quan trọng hơn tất thảy.
Ông có thể buông quyền thế, bỏ sinh mạng, nhưng tuyệt đối sẽ không để người thân của mình phải c.h.ế.t cùng.
Di mẫu nhìn ta, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn:
“Chân Chân…”
Ta cắn chặt môi, cúi đầu thật thấp. Ông đã nuôi ta từng ấy năm, mà ta… lại không làm được gì cho ông.
Một bàn tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu, dịu dàng xoa xoa. Tiếng nói khàn khàn của Chu Khách vang lên bên tai, tựa như nghe thấu lời ta không dám nói thành tiếng:
“Người giúp bảo vệ người ông ấy yêu quý… đó cũng là điều ông ấy mong muốn nhất.”
Ta sững người, ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười.
Ánh lửa hắt lên gương mặt gầy, mái tóc dài buộc đuôi sam khẽ lay động, viên châu lam nơi đuôi tóc phản chiếu lấp lánh như ngọn lửa nhỏ nhảy múa.
25
Hôm ấy, ngày cướp ngục, gió lớn dữ dội.
Từng đợt gió mang theo cát bụi từ biên ải lùa qua Trường Thành, thổi tới tận kinh thành.
Ta trà trộn vào đám nghĩa sĩ giang hồ từ khắp nơi đổ về, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang rền, hỗn loạn xông thẳng vào Hình Bộ.
“Đánh một lần rồi quen,” lần thứ hai ta mò vào nơi này, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, rất nhanh đã tìm được nơi giam giữ nữ quyến Bạch gia.
Tỷ tỷ và cữu mẫu trông đầy lo lắng, còn Bạch Vận thì lại hớn hở lạ thường, chẳng hề nhận ra đây là một hành động liều lĩnh đến mức nào. Nàng mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy ta:
“Giỏi lắm, Chân Chân! Muội đúng là bản lĩnh rồi!”
Ta gượng gạo cười, vội giục họ:
“Đi thôi, mau lên!”
“Khoan đã! Phụ thân và các ca ca còn ở bên kia!” Bạch Vận kéo tay ta chạy, tiện tay lục trên người một tên lính gác bị mê hương làm ngất, lấy chìa khóa và thanh đao.
Đám khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, lửa đỏ rực nuốt chửng mọi lối đi. Chúng ta thuận lợi cứu được cữu cữu và hai biểu ca ra khỏi ngục tối.
Đi cạnh ta, cữu mẫu dường như đã nhận ra điều gì, viền mắt đỏ hoe, chỉ lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ. Còn tỷ tỷ suốt dọc đường không nói lấy một lời.
Chỉ có Bạch Vận vẫn ngây thơ, còn cười hỏi ta:
“À, con ch.ó của ta muội tìm được chưa?”
Cửa ngục đã ở ngay trước mắt. Phía sau, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiếng gỗ sập rền vang, cả tòa ngục dường như sắp đổ.
Bạch Vận bất giác ngoảnh lại, kinh ngạc khi thấy phụ thân nàng vẫn đứng nơi tận cùng ngục tối, không hề bước theo mọi người.
“Cha ngẩn ra làm gì thế? Mau ra đây đi!”
Trong biển lửa, cữu cữu mặc một thân vải thô, dáng vẻ tiều tụy, ông khẽ mỉm cười nhìn nàng.
Nụ cười ấy khiến Bạch Vận bàng hoàng, sự thật khủng khiếp ập tới như búa bổ. Nàng vùng vẫy điên cuồng lao về phía ông, nhưng bị hai biểu ca giữ chặt:
“Đừng cản ta! Đó cũng là cha của các huynh! Các huynh điên rồi sao? Cha, ra đây đi! Cùng lắm cả nhà ta tạo phản, cùng c.h.ế.t con cũng không sợ! Cha—”