Mùi hương mê hoặc - Chương 68
Do đêm qua không ngủ được, gần sáng Thảo mới có thể chợp mắt một chút vì vậy sáng nay cô không thể đi làm, cô muốn nghỉ ngơi một ngày để lấy lại tinh thần, Thảo nằm dài trên giường không muốn dậy, chợt điện thoại đổ chuông, cô nửa tỉnh nửa mê mò mẫn tìm điện thoại đưa lên tại ấn nút nghe.
– Alo – giọng trầm còn ngái ngủ vang lên
– Hôm nay em không đi làm sao?
Nghe được giọng nói của một người đàn ông Thảo bật dậy, hoảng hốt nhìn lại vào màn hình, là số máy lạ, cô khẽ hỏi lại.
– Dạ ai vậy ạ? – Em đã quên giọng anh rồi sao? Buồn thật đấy.
Thảo ngơ ngác một chút cũng đã nhận ra là giọng của anh Tuấn Anh, cô trả lời
– Tuấn Anh? – May quá em vẫn nhận ra, em mệt sao? – Dạ em hơi một chút nên ở nhà nghỉ ngơi. – Ừm… em nhớ hôm nay… là ngày gì chứ? – À… chúc mừng sinh nhật anh! – Tối nay em có thể đến chứ? – Dạ để em coi đã.
-Hừm chả nhẽ em coi anh là người xa lạ rồi sao?
Chẳng biết ý của Tuấn Anh là đùa hay thật, nhưng Thảo biết với Tuấn Anh cô vẫn có chút gì đó khó xử, những lơuf nói ấm áp của anh lại khiến Thảo dễ động lòng như vậy, cô lưỡng lự một chút, dù sao cũng đang chán, đi chơi giải toả một chút cũng tốt.
-Dạ vậy em sẽ đi cùng Nga.-Ừm anh đợi em.
La Thái Mẫn đã tỉnh sau 14 tiếng hôn mê, cũng may là vết thương không quá nặng, chỉ bị tổn thương phần mềm không ảnh hưởng đến sọ não, Mẫn nằm trong phòng VIP của bệnh viện quốc tế Vinmec, anh trầm lặng đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh phía ngoài cửa sổ, cảm giác thống khổ và đau đớn này làm anh cảm thấy bất lực, lần đầu tiên trong đời Mẫn phạm phải sai lầm như thế, cái ranh giới xung quanh đang nứt dần, anh khẽ cười lạnh, không ngờ La Thái Mẫn ung dung tự tại không bao giờ cúi đầu trước người khác lại có ngày thảm hại thế này.
Nghe tiếng cử động nhẹ của Mẫn, bố anh đang ngồi trên ghế xem tài liệu bật dậy.
– Mẫn, còn đau không con?
Mẫn khẽ lắc đầu, anh cự mình cố gắng ngồi dậy.
– Con cứ nằm nghỉ, ngồi dậy làm gì. – Không sao, nằm nhiều mỏi người quá.
– Con còn nhớ kẻ nào hại con không? Ta sẽ không tha cho chúng. – giọng ông lạnh bằng chứa đầy thù hận.
– Chuyện của con để con tự xử lý, bố không cần lo.
– Làm sao mà ta không lo được? Con trước giờ có gây thù oán với ai đâu, ta phải điều tra cho chõ.
Mẫn bực mình quát lớn – Đã nói để con tự giải quyết! Con xin bố!
– Ừm thôi được! Tuỳ con, nhưng có chuyện gì phải nói với ta ngay. – Thấy vẻ không vui của Mẫn ông chỉ đành hạ giọng.