Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 1
01.
Chồng tôi tăng ca về nhà lúc một giờ sáng.
Cái “tách” phát ra khi anh bật công tắc đèn phòng khách vang lên rất khẽ.
Tôi lơ mơ bước ra khỏi phòng, vừa hay thấy anh đang cởi áo khoác lông vũ rồi tiện tay ném lên sofa.
“Làm em tỉnh giấc à?”
Lúc 6 giờ tối, anh đã gọi báo rằng phải tăng ca, có thể sẽ về muộn.
Tôi lắc đầu, đẩy anh đi rửa mặt.
Nhưng ngay lúc ấy, tôi vô thức ngửi thấy một mùi gì đó, ngọt dịu, không thuộc về anh.
Tôi hơi cau mày, tựa người vào bồn rửa, chăm chú nhìn anh.
“Anh tăng ca một mình à?”
“Không hẳn, mấy người khác về lúc 12 giờ. Anh ở lại thêm một lát.”
“Có chuyện gì sao?”
Anh trả lời rất tự nhiên, không lộ chút sơ hở nào.
Tôi cười gượng một tiếng rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi đến kệ giày, sắp xếp lại đôi giày da anh vứt lung tung, sau đó quay lại sofa định treo áo khoác của anh lên giá.
Khi mở nắp mũ áo ra…
Một chiếc quần lót ren, nhăn nhúm, lẫn vào bên trong.
Tim tôi như thắt lại trong nháy mắt.
Tôi rụt tay về theo phản xạ.
Chiếc áo rơi xuống sàn.
Không hề có tiếng động lớn, nhưng với tôi, giống như một quả bom vừa nổ tung, khiến đầu óc trống rỗng, tim đập loạn nhịp.
“Vợ ơi, lấy giúp anh cái khăn tắm nhé.”
Anh từ trong phòng tắm ló đầu ra, gọi tôi.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Mấp máy môi thật lâu mới đáp được một tiếng: “Ừ, đợi chút.”
02.
Khi anh đang tắm…
Tôi cứ đứng bên cạnh sofa, đờ người ra.
Tim bị bóp chặt như có một bàn tay vô hình siết lấy, nghẹn đến mức khó thở.
Nước mắt cũng chẳng kiềm được, cứ quanh quẩn trong hốc mắt.
Tôi không hiểu nổi.
Không hiểu nổi vì sao chuyện như vậy lại xảy ra.
Nhất là với tôi và anh.
Chúng tôi từng cùng vượt qua mùa chia tay sau tốt nghiệp, từng chịu đựng yêu xa, khó khăn lắm mới cưới được nhau, sống bên nhau năm năm đến tận bây giờ.
Tôi liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh mình để sẵn trên bàn trà trước giờ đi ngủ.
Im lặng xé nó ra, ném vào thùng rác.
Sau đó cúi xuống nhặt lại chiếc áo khoác từ sàn lên, đặt trở lại lên sofa.
Chiếc quần lót ren kia, tôi không lấy ra.
Lúc nào được nhét vào thì bây giờ vẫn để nguyên như thế.
Anh không biết. Tôi cũng chẳng nói.
Có lẽ điều duy nhất thay đổi là, tôi lặng lẽ kéo mép ren lộ ra một chút ngoài viền mũ.
Chỉ một chút thôi.
Không để ý thì sẽ chẳng phát hiện, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy.
Sáng hôm sau.
Anh vẫn như thường lệ, tiện tay cầm áo khoác mặc vào.
Trước khi ra cửa còn không quên nói với tôi: “Tối nay nếu phải tăng ca, anh sẽ báo em trước.”
Tôi cố gắng gượng cười.
Nhìn anh bước vào thang máy, ấn nút đóng cửa.
Cửa sổ hành lang mở toang.
Cơn gió sáng sớm thổi vào lạnh buốt, cứa rát vào mặt như dao cứa.
03
Hôm đó hiếm hoi lắm chồng tôi – Từ Chu Dã – mới không phải tăng ca.
Từ sớm, anh đã xuất hiện dưới công ty tôi, đến đón tôi tan làm.
Có lẽ đàn ông một khi cảm thấy chột dạ thì đều sẽ như vậy.
Bỗng dưng thay đổi thói quen bận rộn thường ngày, vừa mở miệng đã nói:
“Cố tình sắp xếp thời gian, muốn ở bên em nhiều hơn một chút.”
Tôi đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong lòng, gượng cười kéo khóe môi.
Trên đường trở về.
Tôi hơi mất tập trung, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Chu Dã bất ngờ hỏi:
“Hôm nay có ai nói gì với em không?”
Tôi thu ánh mắt về, làm bộ đùa cợt đáp lại:
“Làm chuyện có lỗi rồi à, sao phải lo lắng như vậy?”
Tôi vốn không định vạch trần mọi chuyện với Từ Chu Dã.
Thế nhưng chiếc xe lại giảm tốc rất rõ ràng.
Trên gương mặt điềm nhiên của Từ Chu Dã, thoáng hiện lên một chút không tự nhiên.
“Em nói linh tinh gì vậy!”
“Ai chột dạ chứ, anh thì không!”
Người ta khi nói dối, giọng thường sẽ lớn một cách bất thường.
Giống như Từ Chu Dã lúc này.
Sáng nay vừa tới công ty.
Đồng nghiệp liền kéo tôi lại, chỉ vào bài viết lạ lùng trên mạng.
【Mũ của một nam đồng nghiệp bị nhét một chiếc quần lót ren.】
【Anh ta nói là đồ của vợ.】
【Cả công ty đều tin.】
Đồng nghiệp bình luận:
“Giới trẻ giờ chơi bạo thật đấy.”
Tôi cũng cười cùng đồng nghiệp, cười big data, cười chính bản thân mình.
“Mỗi giai đoạn có kiểu chơi của từng giai đoạn, đừng cứ đổ tại tuổi trẻ.”
Cứ như mỗi lần đàn ông phạm sai lầm, luôn sẽ có người nhảy ra bênh vực:
“Hắn còn trẻ, chưa chơi đủ, rồi cũng sẽ biết dừng lại thôi.”
“Đàn ông mà, vốn dĩ trưởng thành muộn.”
04
Có lẽ do lớn tuổi rồi.
Cảm xúc đau buồn cũng chỉ kéo dài trong ba ngày.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, Từ Chu Dã đến đón tôi.
Những ngày sau anh vẫn như thường lệ, gọi điện báo rằng phải tăng ca.
Rồi lại về nhà rất muộn, mang theo cả người mùi hương ngọt ngào.
Mà tôi cũng không cần phải do dự nữa, do dự xem đó là lần đầu hay đã là thói quen.
Tôi viện cớ.
“Dạo này em ngủ không ngon.”
“Nếu anh về muộn thì ngủ phòng nhỏ đi.”
Thực ra cũng không hẳn là cớ.
Tôi vừa mới mang thai.
Cảm giác buồn nôn khó chịu.
Người lớn hay nói, có đứa trẻ là để báo ân, có đứa trẻ là để báo oán.
Tôi không biết đứa bé này đến để báo ân hay báo oán, chỉ biết rằng… đến không đúng lúc.
Tối hôm đó, tờ giấy khám thai tôi cố tình đặt trên bàn trà, đã bị tôi xé vụn rồi ném vào thùng rác.
Từ Chu Dã không biết.
Có lẽ anh sẽ mãi mãi không biết.
Nghe tôi nói vậy, Từ Chu Dã chỉ ngẩn ra trong chốc lát, rồi gật đầu không mảy may nghi ngờ.
Anh tin tôi, giống như tôi từng tin anh.
Nhưng anh quên mất.
Chúng tôi đã từng cùng nhau đồng ý:
Dù trời có sập xuống cũng không ngủ riêng, ngủ riêng là lòng chia hai.
Thế nhưng nếu đã chia lòng từ lâu rồi.
Thì miễn cưỡng nằm chung giường để làm gì nữa?
Những chi tiết mà tôi từng không mảy may để ý, giờ đây như đang âm thầm nhắc nhở tôi.
Mỗi lần nhận cuộc gọi ở nhà, anh đều vô thức tránh mặt tôi.
Từ phòng ngủ né sang phòng làm việc, từ phòng khách chuyển ra ban công.
Cố ý mà lại như không.
Nói nghe có lý mà lại chẳng thông.
Tôi tự giễu, đặt tay lên bụng – cái bụng vẫn phẳng lì đến mức chẳng ai nhìn ra đã mang thai.
Thật nực cười.
Rõ ràng, cả hai chúng tôi… đã từng mong chờ điều này biết bao.
05
Từ Chu Dã bắt đầu quen với việc ngủ riêng.
Những hôm hiếm hoi không phải tăng ca, anh cũng sẽ tắm rửa sớm, rồi chui vào phòng nhỏ.
Anh nghiêm túc đưa ra lý do:
“Gần đây anh mệt quá, sợ ngáy to làm em mất ngủ.”
Tôi mấp máy môi, chẳng có chút cảm xúc nào.
Chỉ là mỗi lần đi ngang qua phòng nhỏ, đều nghe thấy giọng anh cố tình hạ thấp khi đang gọi điện thoại.
Vui vẻ, thoải mái.
Có lẽ còn xen lẫn chút hưng phấn vì lén lút ngoại tình.
Ai mà biết được.
Tôi dần trở nên không còn bận tâm.
Thậm chí mấy ngày nay, đến nước mắt cũng chẳng rơi nổi mấy giọt.
Mười năm bên nhau với Từ Chu Dã, giống như một cuộc chạy marathon kéo dài lê thê.
Từng chặng đường vất vả, tôi nhớ rõ ràng từng chút một.
Đến bây giờ.
Cũng chỉ cảm thấy, hôn nhân… có lẽ chỉ đến thế mà thôi.
Thứ Bảy.
Từ Chu Dã tiếp tục tăng ca.
Tôi đến bệnh viện.
Không phải là sau một hồi suy nghĩ thấu đáo gì.
Là quyết định được đưa ra ngay sau khi tôi phát hiện Từ Chu Dã ngoại tình.
Có lẽ Từ Chu Dã cũng không ngờ tôi sẽ có mặt ở bệnh viện.
Nên khi bất ngờ đụng phải nhau ở góc hành lang, tay anh đang đỡ cô gái nhỏ liền rút lại ngay lập tức.
Trong mắt anh thoáng qua một tia hoảng loạn.
Thế nhưng phản xạ theo bản năng lại là… đưa tay che cô gái nhỏ ra phía sau lưng.
Cô gái kia sau khi phản ứng kịp, cũng không chịu yếu thế mà ngẩng đầu lên, một tay khoác lấy cánh tay anh,
“Tổng giám đốc Từ, sao thế ạ?”
Tôi chợt bừng tỉnh.
Thảo nào lịch trình xe của Từ Chu Dã chưa từng có gì bất thường.
Thì ra tình nhân được nuôi ngay trong công ty.
06
Ánh mắt hai bên chạm nhau.
Căng thẳng kéo dài mấy chục giây.
Cuối cùng Từ Chu Dã cũng rút tay mình ra.
“Vợ à, sao em lại đến bệnh viện thế?”
“Có chỗ nào không khỏe à?”
Sự quan tâm gượng gạo đó… thật dư thừa.
Tôi không biết nên cảm thấy thế nào.
Tận mắt nhìn thấy vẫn có chút chói mắt, nhưng cũng coi như là giữ được bình tĩnh.
Vì vậy tôi nặn ra một nụ cười cũng tạm xem là ổn, bình thản chào hỏi Từ Chu Dã:
“Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây à?”
Vừa nói, ánh mắt tôi cố ý hay vô tình lướt qua giữa Từ Chu Dã và cô gái nhỏ kia, cuối cùng dừng lại ở trên người cô ta.
Từ trên xuống dưới, quan sát một lượt.
Trẻ trung, xinh đẹp.
Trẻ trung, táo bạo.
Phản ứng của Từ Chu Dã có chút lắp bắp:
“Cô ấy… cô ấy hơi không khỏe, anh đưa cô ấy tới khám. Còn em, sao lại một mình đến bệnh viện?”
Tôi nghĩ… mình nên tỏ ra có chút ngạc nhiên và bực bội.
Vì vậy, tôi giơ tay chỉ vào cô gái nhỏ.
“Vậy… cô ta là ai?”
Khi giơ tay lên.
Tôi mới nhận ra đầu ngón tay mình đang hơi run nhẹ.
Giống hệt như giọng nói của Từ Chu Dã vậy.
“Thực tập sinh mới vào công ty.”
“Hàng ngày đều tăng ca cùng anh, tăng tới mức rối cả kỳ kinh nguyệt.”
Thấy chưa.
Từ Chu Dã đã nhanh chóng tìm ra một lý do có vẻ hợp lý.
Nhưng mà, có thực tập sinh nào lại đi kể với sếp nam chuyện mình bị rối loạn kinh nguyệt hay không?
Tôi lùi lại một bước, đè nén sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng phụ họa theo lời Từ Chu Dã:
“Vậy thì đúng là lỗi của anh rồi.”