Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 2
07
Ở bên Từ Chu Dã từng ấy năm.
Chúng tôi thật ra rất hiếm khi cãi nhau, thậm chí giận dỗi cũng rất ít.
Vì vậy, anh không nhận ra cảm xúc tôi đang cố gắng đè nén, chỉ gãi đầu cười phụ họa theo:
“Ừ ừ, đúng vậy.”
“Vậy để anh đưa cô ấy đi khám trước, em đi một mình được không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Cô gái nhỏ kia đã lắc đầu lia lịa, trong mắt ngân ngấn nước.
“Chị dâu, đều là lỗi của em.”
“Em chưa bao giờ đi khám bệnh một mình, nên mới để tổng giám đốc Từ đưa em đi.”
“Em tự đi được mà.”
“Tổng giám đốc Từ, anh đi với chị dâu trước đi.”
Miệng thì nói vậy.
Thế nhưng tay vẫn bám chặt lấy vạt áo Từ Chu Dã, không hề có ý buông ra.
Sắc mặt Từ Chu Dã chợt trầm xuống.
Ánh nhìn trách móc, không hài lòng quét qua mặt tôi, rồi nhanh chóng né tránh.
Phải rồi.
Tôi rõ ràng không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, vậy mà anh lại có thể trách tôi?
“Không sao đâu.”
“Không cần anh đi cùng, chỉ là bệnh vặt thôi.”
“Hai người cứ đi khám đi, kẻo lát nữa lỡ mất lượt.”
Vừa nói, tôi vừa chỉ tay về phía màn hình điện tử đang hiển thị danh sách chờ trước cửa phòng khám phụ khoa.
Nghe tôi chịu nhượng bộ, sống lưng thẳng đuột của Từ Chu Dã cuối cùng cũng thả lỏng: “Được.”
“Nếu có gì thì gọi cho anh nhé.”
Từ Chu Dã dặn dò tôi.
Lần dặn dò này, là thật lòng.
Ở bên nhau từng đó năm, tôi có thể cảm nhận được.
Có lẽ vì tôi không làm ầm lên, không “vô lý gây chuyện”.
Tôi mím môi cười nhẹ, gật đầu.
Lách qua bọn họ, tôi đi thẳng về phía khu phẫu thuật.
Từ Chu Dã hoàn toàn không hay biết.
Tôi đã rất, rất lâu rồi… không chủ động liên lạc với anh nữa.
Gọi điện, nhắn tin.
Ngay cả khi ở nhà, cũng rất ít nói chuyện.
08
Lúc tôi làm phẫu thuật xong, trời đã gần tối.
Từ Chu Dã gọi cho tôi mấy cuộc liền.
Khi nằm ở khu hồi sức sau phẫu thuật, tôi có nhìn thấy, nhưng không muốn bắt máy.
Khi tôi về đến nhà, hiếm khi Từ Chu Dã cũng có mặt.
Hiếm hơn nữa là anh đang đeo tạp dề, tất bật trong bếp.
“Sao giờ này em mới về?”
“Anh gọi em mãi không được, lo chết đi được.”
Miệng thì nói vậy.
Nếu thật sự lo cho tôi, thì đã như trước đây, gọi khắp cho bạn bè tôi một lượt.
Cho đến khi tìm được tôi mới thôi.
Bác sĩ dặn phải dưỡng sức, quan trọng nhất là giữ tinh thần tốt.
Tôi mím môi, qua loa đáp vài câu.
Mà Từ Chu Dã cũng chẳng thực sự để tâm nghe.
Anh cuống quýt bưng hết món này đến món khác lên bàn, kéo ghế cho tôi, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
“Anh làm món em thích nhất đây, thịt bò cay và lòng cay Tứ Xuyên.”
“Mau nếm thử xem nào.”
Tôi không nếm.
Đến đũa cũng chưa cầm lên.
Không phải vì bác sĩ dặn kiêng khem.
Mà là vì tôi vốn dĩ không ăn cay, xưa nay chưa từng thích.
Trước đây ăn, là vì Từ Chu Dã thích.
“Hay là uống chút canh trước nhé?”
“Chiều nay anh đã ra chợ mua xương tươi đấy.”
Sự ân cần của Từ Chu Dã khiến tôi buồn cười.
Trong ký ức, lần cuối cùng anh đeo tạp dề nấu ăn nấu canh…
Là từ trước khi chúng tôi kết hôn.
Khi hai đứa bắt đầu bàn tới chuyện sính lễ.
Hôm đó anh nấu nguyên một bàn đầy ắp món ăn.
Trong lời nói ám chỉ hết lần này đến lần khác, rằng:
Có thể bớt chút sính lễ được không?
Lúc đó chúng tôi đã yêu nhau được năm năm.
Năm năm.
Anh hiểu rõ cảm xúc của tôi đến từng chân tơ kẽ tóc.
Biết tôi sẽ không để tâm.
Biết tôi sẽ đứng ra thuyết phục gia đình.
09
Đàn ông có tiền thì sẽ thay lòng.
Câu nói này lần đầu tiên trong đời tôi trở nên đúng đến mức không thể đúng hơn.
Hôm đó là lần thứ hai tôi gặp lại cô gái nhỏ kia. Khoảng nửa tháng sau.
Trong lễ cưới của bạn cùng phòng đại học của Từ Chu Dã.
Cũng là một cuộc tình dài cuối cùng đi đến hôn nhân.
So với đám cưới ngày trước của tôi và Từ Chu Dã – đơn giản, tiết kiệm – thì hôn lễ lần này được chuẩn bị tỉ mỉ hết mức có thể.
Bạn học, bạn bè đến rất đông.
Trong lúc tôi bị kéo đi trò chuyện, Từ Chu Dã đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi không nhất thiết phải đi tìm anh.
Tôi chỉ đơn giản là thấy tò mò – sao cô gái nhỏ kia cũng có mặt ở đây.
“Cậu hỏi cô ta à?”
“Em họ của Lão Vương đấy, Từ Chu Dã không kể với cậu à?”
“Nghe bảo là chính chồng cậu sắp xếp cho cô ta vào công ty làm việc đấy.”
Bạn học tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi sững người, bàn tay buông thõng bên người bất giác siết lại.
Lão Vương – nhân vật chính của buổi lễ.
Thảo nào.
Thảo nào cô gái nhỏ kia lại xuất hiện ở đây.
Tôi không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng thì vô vàn dấu hỏi không ngừng xoay vần.
Cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh, tận mắt thấy Từ Chu Dã và Lão Vương đang đứng ở khúc quanh hành lang hút thuốc, thì mọi thứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu.
Các phù rể vẫn đang đứng trước cửa chào khách.
“Hôm nay Giang Noãn cũng đến đấy.”
“Cậu cẩn thận một chút, đừng để Lâm Thính phát hiện.”
Ồ.
Lâm Thính là tôi.
Từ Chu Dã bật cười khẽ.
“Lâm Thính đơn thuần chết đi được, không phát hiện ra đâu.”
“Hôm đó tôi đưa Giang Noãn đến bệnh viện, cô ấy tận mắt nhìn thấy mà còn chẳng nói gì.”
“À đúng rồi, còn cậu thì sao?”
“Nghe Giang Noãn bảo, cậu đưa bạn của cô ấy vào công ty rồi?”
10
Đám cưới hôm ấy rất rực rỡ.
Nhưng tất cả chỉ là dối trá.
Sau lễ cưới.
Từ Chu Dã uống chút rượu.
Tửu lượng anh không tốt, ngồi dựa lưng vào ghế sofa trước khách sạn, ngủ thiếp đi.
Tôi không thể đỡ nổi anh, mà cũng chẳng muốn đỡ.
Giang Noãn chủ động bước đến, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy khiến tôi chói mắt trong khoảnh khắc.
Tôi và Từ Chu Dã yêu nhau – là do anh theo đuổi tôi trước.
Sau khi xác định quan hệ, tôi mới biết anh theo đuổi tôi… chỉ là lựa chọn thứ hai.
Nhưng về sau anh đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi đã quên mất điều đó.
Còn Giang Noãn.
Cô ấy rất giống kiểu người mà anh từng thích.
Ngông nghênh, nổi bật.
“Chị dâu, lúc nãy đang ăn em định chào chị, nhưng bận quá nên quên mất.”
“Tổng giám đốc Từ uống hơi nhiều rồi đúng không, để em giúp chị đỡ anh ấy nhé.”
“Trước giờ mỗi lần tiệc tùng xong, cũng đều là em đưa anh ấy về.”
Tôi buông tay.
Mặc cho cô ta khoác lấy cánh tay Từ Chu Dã.
Xe đỗ ở bãi đậu.
Cô ta biết biển số xe, nhưng tôi vẫn nhắc lại một lần nữa.
“Vậy phiền em đưa anh ấy ra xe giúp chị.”
“Chị đi vệ sinh một lát.”
Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư.
Trong tay tôi hầu như không có bằng chứng nào rõ ràng cho thấy Từ Chu Dã ngoại tình.
Nếu không có thì… phải tạo ra.
Camera hành trình trên xe, tôi đã kết nối với điện thoại của mình.
Giang Noãn đỡ Từ Chu Dã ngồi vào ghế phụ, sau đó chủ động vòng tay qua cổ anh.
Ngón tay cô ta nghịch tóc Từ Chu Dã, từng chút một:
“Tổng giám đốc Từ, đừng giả vờ nữa. Anh say hay không em còn không biết sao?”
Từ Chu Dã mở mắt, tay siết lấy cằm Giang Noãn.
Rõ ràng bãi đậu xe người xe qua lại liên tục.
Vậy mà hai người đó lại hôn nhau ngay tại chỗ.
Trên mạng nói.
Một khi đã nếm trải sự kích thích, thì sẽ cứ mãi theo đuổi kích thích.
Trên mạng nói đúng.
11
Luật sư khuyên rằng.
Trước khi ly hôn nên làm rõ tài sản chung của hai vợ chồng.
Như tôi và Từ Chu Dã, kết hôn năm năm, mọi thứ rất dễ rối rắm.
Tôi thậm chí không biết mình nên buồn hay nên thấy may mắn.
Khi tôi đề nghị muốn làm kế hoạch tài chính, Từ Chu Dã chỉ ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng.
Anh giúp tôi sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ tài sản trong nhà – nhà đất, xe cộ, tiền gửi, cổ phiếu, quỹ đầu tư – tất cả đều gom lại rõ ràng.
“Sao tự nhiên lại hứng thú với mấy cái này thế?”
“Hồi đó anh giao quyền quản lý tiền bạc cho em, em còn kêu phiền mà.”
Từ Chu Dã từ trước đến nay luôn không phòng bị tôi.
Cho đến tận giờ phút này, tôi vẫn tin như vậy.
Ngoại trừ chuyện của anh và Giang Noãn.
Tôi mím môi, bật cười thành tiếng.
Cười cho đoạn tình cảm giữa hai người chúng tôi, dù đã mục nát đến vậy… mà bề ngoài vẫn không có lấy một vết nứt.
Tôi lướt qua tài khoản ngân hàng điện tử của Từ Chu Dã.
Lịch sử chuyển khoản trông khá sạch sẽ.
Hầu hết giao dịch đều là anh gửi tiền cho tôi.
Lương của anh chuyển vào tài khoản đứng tên tôi.
Nói chính xác là tài khoản tôi đứng tên, nhưng Từ Chu Dã là người kiểm soát phần lớn tiền bạc trong nhà từ sau khi kết hôn.
Tôi không giỏi tài chính, cũng sợ bị lừa.
“Già rồi.”
“Có tiền mới thấy yên tâm.”
Tôi chống cằm, lơ đãng nhìn Từ Chu Dã đang đứng bên bàn làm việc, giúp tôi làm bảng thống kê.
Anh cau mày.
Nhưng chỉ là cau mày mà thôi.
“Xong rồi, chồng cho em đủ cảm giác an toàn, đây hết rồi đấy.”
“Không hiểu chỗ nào thì gọi anh, anh đi nghe điện thoại một lát.”