Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 3
12
Từ Chu Dã thật sự rất giỏi.
Phải lo cho tôi, lại còn phải lo cho một người khác.
Điện thoại của anh để trên bàn làm việc, réo không ngừng.
Tôi liếc nhìn một cái.
Là Giang Noãn.
Nhưng tôi không hỏi.
Cho đến khi anh rời khỏi phòng làm việc để nghe điện thoại, tôi mới khẽ thở dài một hơi.
Thở dài vì anh yêu tôi mà vẫn có thể phản bội tôi, thở dài vì tôi yêu anh mà vẫn buộc phải buông tay.
Thật ra, tôi rất ít khi xem điện thoại của Từ Chu Dã.
Mật khẩu là sinh nhật tôi, bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng thay đổi.
Tôi vẫn thường nói, đàn ông đã không muốn để cô biết, thì có xem điện thoại cũng chẳng ích gì.
Nhưng hôm đó, sau khi dự đám cưới về.
Lúc anh đi tắm, tôi không kìm được mà mở ra xem.
Dù biết chắc chắn sẽ chẳng tìm được gì.
Ví dụ như, đoạn hội thoại giữa anh và Giang Noãn.
Không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Gần như toàn là trao đổi công việc.
Giang Noãn báo cáo tiến độ, gửi tổng kết.
Từ Chu Dã đáp lại bằng một câu “nhận được” hoặc “OK”.
Nghĩ lại cũng đúng.
Không xóa thì quá liều. Xóa sạch thì lại quá giả.
Từ Chu Dã thông minh đến mức… ngay cả chuyện ngoại tình cũng tính toán vừa vặn đến hoàn hảo.
Tôi mở trang cá nhân của Giang Noãn.
Ảnh bìa là một tấm hình chụp lưng rất ngọt ngào, dòng trạng thái ghi: “Tôi yêu anh, yêu đến điên cuồng nhất.”
Trong ảnh, Từ Chu Dã cố tình đưa tay lên vuốt tóc.
Tấm lưng ấy nhìn rất trẻ, đúng kiểu sinh viên đại học.
Nếu không phải chiếc áo khoác kia là tôi đặt may riêng thì có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra nổi.
Tôi lưu lại tất cả bản ghi âm và bằng chứng, gửi hết vào hòm thư của luật sư.
Đúng lúc ấy, Từ Chu Dã và Giang Noãn cũng vừa dứt cuộc gọi.
13
Tiệc cuối năm của công ty Từ Chu Dã, từ trước đến nay tôi chưa từng tham dự.
Vì vậy khi anh hỏi tôi như mọi năm, chắc hẳn nghĩ tôi sẽ lại từ chối.
Cho nên khi tôi nói hai chữ “được thôi”, anh sững người, há miệng đến mức không ngậm lại được.
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn ăn.
Nhưng lại như cách nhau một vực sâu.
Anh có điều giấu trong lòng, tôi cũng vậy.
“Sao năm nay tự nhiên lại muốn đi?”
Từ Chu Dã đẩy cốc sữa về phía tôi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhận lấy, nhấp một ngụm.
“Lần trước dự đám cưới Lão Vương, em mới biết.”
“Có mấy bạn đại học bọn mình giờ cũng làm ở công ty anh.”
“Trước kia vì không quen ai nên thấy ngại, giờ thì không còn lăn tăn nữa.”
Tôi thấy lý do mình đưa ra rất hợp lý.
Y như cách trước kia Từ Chu Dã nói với tôi rằng Giang Noãn bị rối loạn kinh nguyệt vậy.
Hơn nữa, mấy bạn học kia quả thực không có mặt trong buổi đám cưới hôm ấy, lấy cớ muốn ôn chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Từ Chu Dã cười khan một tiếng, nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, thậm chí còn chủ động đề nghị đưa tôi đi mua đồ mặc cho buổi tiệc.
Chỉ là… tôi và Từ Chu Dã đều không ngờ rằng, lại chạm mặt đồng nghiệp của anh ở trung tâm thương mại.
“Chị dâu ghê thiệt đó nha.”
“Hôm đó ở công ty thấy cái quần lót ren của chị, bọn em cười chết mất!”
“Chị không biết đâu, hôm đó mặt tổng giám đốc Từ trắng bệch luôn, phải giải thích mãi đấy!”
Đồng nghiệp của Từ Chu Dã cười nghiêng ngả.
Nụ cười trên gương mặt Từ Chu Dã lập tức biến mất không còn dấu vết.
Trong ánh mắt anh tràn đầy hoảng loạn, vô thức nhìn về phía tôi, há miệng, nhưng không nói nổi một lời.
Tôi nghĩ, khuôn mặt trắng bệch của Từ Chu Dã hôm đó…
Chắc hôm nay cũng chẳng khác là bao.
14
Từ Chu Dã chọn cho tôi rất nhiều quần áo.
Anh chột dạ đến mức chỉ có thể dùng thẻ quẹt mua đồ, mong tôi quên đi chuyện vừa xảy ra.
Mà tôi cũng không định vạch mặt anh ngay lúc này.
Thế nên dứt khoát giả vờ như mình đã hoàn toàn quên sạch.
Chỉ là… mỗi khi anh muốn hôn tôi, tôi sẽ kiếm cớ tránh đi.
Khi yêu nhau, Từ Chu Dã luôn như vậy.
Anh nghĩ rằng chỉ cần thân mật một chút, là có thể giải quyết mọi vấn đề giữa hai người.
Cứ như câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa”, tưởng rằng có thể xóa bỏ hết mọi mâu thuẫn vợ chồng.
Khi đó, tôi vẫn luôn cảm thấy những lần cãi vã đều là chuyện nhỏ.
Không phải vấn đề nguyên tắc, thì mắt nhắm mắt mở cho qua cũng chẳng sao.
Nhưng giờ…
Tôi không làm được nữa.
Tôi biết rất rõ mình yêu anh, yêu cái phiên bản Từ Chu Dã trước đây – người chỉ yêu một mình tôi.
Và tôi cũng rõ ràng rằng, anh yêu tôi… nhưng điều đó không ngăn được anh phản bội tôi.
Tối đến, trong bữa ăn, Từ Chu Dã rốt cuộc không nhịn nổi.
Anh chủ động giải thích với tôi.
Nói đúng hơn là ra tay trước để giành thế chủ động.
“Vợ ơi, anh cảm thấy… em không còn yêu anh nữa.”
Vừa nói, anh vừa bóc tôm cho tôi.
Tôi sững người, miếng thịt kho tàu trên đũa rơi trở lại vào bát.
Tim cũng nhói lên một cái.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười hỏi anh:
“Anh biết bằng cách nào?”
Nụ cười của tôi chắc đã khiến Từ Chu Dã hoảng hốt.
Anh luống cuống đứng bật dậy khỏi ghế, rồi quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
“Chiều nay đi dạo trong trung tâm thương mại, em nghe đồng nghiệp anh nói chuyện mà không để tâm gì hết.”
“Em không nghi ngờ anh, cũng không hỏi anh câu nào.”
“Em không quan tâm đến anh nữa.”
Trong nhà hàng có rất đông người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Giống hệt năm đó, khi Từ Chu Dã cầu hôn tôi vậy.
15
Lời giải thích của Từ Chu Dã là —
Anh mua cho tôi mấy bộ đồ lót ren.
Có thêm chút “gia vị vợ chồng” cho cuộc sống hôn nhân.
Kết quả là lúc bóc gói hàng ra, có thể do sơ ý…
Chi tiết cụ thể thế nào, tôi không nghe rõ.
Vì đó là lời nói dối.
Và tôi không muốn nghe.
Chỉ đáp lấy lệ:
“Em không hỏi anh, là vì em tin anh trăm phần trăm. Tin rằng anh sẽ không phản bội em.”
Để anh yên tâm.
Hay đúng hơn, để anh chủ quan.
Tối hôm đó.
Từ Chu Dã không ngạc nhiên chút nào khi mang ra trước mặt tôi một bộ nội y ren.
Đó chính là kết quả anh mong đợi.
Tôi cũng phối hợp theo ý anh.
Cười mắng anh một câu, rồi đuổi anh ra khỏi phòng ngủ chính.
“Kỳ kinh nguyệt tới rồi, không mặc đâu.”
“Về phòng nhỏ của anh mà ngủ đi.”
Đúng vậy.
Từ sau khi ngủ riêng, Từ Chu Dã chưa từng nhắc đến chuyện quay lại ngủ cùng tôi.
Anh có những đêm “tâm sự dài dài” của riêng mình, tôi có kế hoạch và toan tính của riêng tôi.
Từ Chu Dã nhún vai, bộ dạng như thể nhìn thấu tất cả.
“Anh biết ngay mà, em chắc chắn không chịu mặc.”
“Lúc mua về vừa mở ra, anh đã hối hận rồi.”
Lời nói dối của Từ Chu Dã có thể chắp vá đến mức này, xem như cũng tốn không ít công sức.
Cánh cửa phòng ngủ chính bị anh nhẹ nhàng đóng lại từ bên ngoài.
Nụ cười còn đọng nơi khóe môi tôi cuối cùng cũng sụp xuống.
Không thể nói là đau lòng.
Nhưng vẫn khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian sau khi mới kết hôn, mỗi lần đến kỳ kinh, Từ Chu Dã còn nhớ kỹ hơn cả tôi.
Còn bây giờ, rõ ràng đã lệch mấy ngày rồi…
Anh chẳng thèm hỏi.
Năm năm thoáng cái đã trôi qua.
Nghĩ lại, chỉ thấy mơ hồ đến buồn cười.
16
Về sau có người hỏi tôi.
Có phải tôi đã tính trước rằng trong tiệc cuối năm, Từ Chu Dã sẽ xảy ra chuyện gì đó với Giang Noãn không.
Tôi chỉ cười, lắc đầu phủ nhận.
Chỉ là đánh cược một lần mà thôi.
Mười năm ở bên Từ Chu Dã, tôi từng nghĩ đến chuyện chia tay trong êm đẹp.
Hai người ngồi lại với nhau, nói rõ mọi chuyện.
Nhưng tôi lo.
Lo rằng những ngày sau này, bản thân sẽ oán hận, sẽ hối tiếc.
Oán vì đã yêu chừng ấy năm, mà anh lại phản bội lời hứa.
Hối vì yêu chừng ấy năm, nên mới chọn cách buông tay nhẹ nhàng, thả cho anh được tự do.
Vì thế tôi muốn thử một lần.
Làm theo lời khuyên của luật sư, cố gắng thu thập càng nhiều bằng chứng Từ Chu Dã ngoại tình càng tốt.
Dù là hòa giải hay kiện tụng, nếu đã lật bài ngửa rồi, thì về sau sẽ không còn phải bận lòng nữa.
Có lẽ… là số mệnh.
Tôi chưa từng muốn để mọi chuyện ầm ĩ tới mức ai ai cũng biết, nhưng cuối cùng… vẫn là ai ai cũng biết.
Tiệc cuối năm của công ty Từ Chu Dã được tổ chức trên một du thuyền sang trọng.
Ba ngày hai đêm.
Sàn nhảy, tiệc tùng, champagne.
Từ Chu Dã gần như luôn ở bên cạnh tôi suốt cả hành trình.
Mấy lần tôi khuyên anh nên đi uống rượu, trò chuyện với đồng nghiệp, nhưng anh vẫn luôn ngồi cạnh tôi không rời.
Thế rồi… ánh mắt anh và Giang Noãn, giữa đám đông, cứ không ngừng giao nhau một cách mập mờ.
Cho đến khi Giang Noãn cầm ly rượu bước đến.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
“Em đến mời Tổng giám đốc Từ một ly.”
Từ Chu Dã mỉm cười cụng ly với cô ta, tôi cũng đưa ly nước cam lên môi nhấp một ngụm.
Sau đó, Giang Noãn dứt khoát ngồi luôn xuống cạnh chúng tôi.
Cho đến khi Từ Chu Dã bị mấy đồng nghiệp kéo đi, cô ta mới chậm rãi mở miệng.
“Chị dâu, chị định ly hôn thật à?”
17
Nói thật, tôi có chút kinh ngạc.
Giang Noãn bảo cô ta thấy tôi bước ra từ một văn phòng luật chuyên về ly hôn.
Tôi mỉm cười:
“Ghé thăm một người bạn. Vừa mới nhảy việc sang đó.”
Cũng không hẳn là nói dối.
Vị luật sư tôi tìm đúng là vừa chuyển về văn phòng đó.
Là người được bạn tôi giới thiệu.
Mà bạn của bạn… thì ít nhiều cũng được tính là bạn.
Giang Noãn hơi khựng lại.
Mãi mới nhấp thêm một ngụm rượu, khẽ nói:
“Làm em hết hồn, em còn tưởng chị dâu định ly hôn với Tổng giám đốc Từ thật.”
Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên ngực.
Trong mắt ánh lên một tia thất vọng không giấu nổi.
“Đến lúc tôi muốn ly hôn thật thì sẽ báo cho cô biết.”
Tôi không còn tâm trạng để nói chuyện với Giang Noãn, nên tìm cớ đứng dậy.
“Xin lỗi, tôi hơi chóng mặt.”
“Nếu cô thấy Từ Chu Dã thì nhắn giúp tôi một tiếng, tôi về phòng trước.”
Giang Noãn đồng ý.
Nhưng sau khi tôi về phòng, Giang Noãn cũng trở lại phòng – cùng với Từ Chu Dã.
Phòng của Giang Noãn là phòng tiêu chuẩn, ở chung với một cô gái khác.
Ngay đối diện chéo hành lang với phòng tôi và Từ Chu Dã.
Khi tôi ra ngoài hít thở một lát, đúng lúc thấy cô gái kia đứng ngơ ngác trước cửa phòng, mặt mày đầy lúng túng.
Mãi đến khi tôi bước lại gần.
Mới nghe thấy bên trong là tiếng nói đầy ám muội của Từ Chu Dã và Giang Noãn.
“Làm… làm sao bây giờ…”
“Chị dâu… có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi…”
Cô gái kia lo lắng đến mức gần như muốn khóc.
Cũng như Giang Noãn, vừa mới vào thực tập không lâu.
Tôi nhận lấy thẻ phòng từ tay cô ấy, đồng thời gọi nhân viên phục vụ trên du thuyền đến.
Cửa bị khóa trái, thẻ từ không mở được.