Mỹ Nhân Sứ - Chương 2
05
Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải lén chạy đi xem, tim tôi đã đập thình thịch không ngừng.
Những nơi khác gả con gái đều là ban ngày, riêng làng tôi lại tổ chức vào ban đêm.
Tương truyền từ rất lâu về trước, cổ lò trong làng không nung ra được sứ tốt để nộp lên quan phủ, suýt nữa khiến cả làng gặp họa diệt vong.
Khi ấy có một cô gái tên Yên Chi đã tình nguyện hiến thân cho lò nung. Sau đó, làng tôi mới nung ra được loại gốm tinh xảo, đỏ như má hồng, trắng như sữa ngọc, khiến ai nhìn cũng trầm trồ kinh ngạc. Người ta gọi là Yên Chi Nhũ Sứ, hay còn gọi là mỹ nhân sứ.
Cô gái Yên Chi đã cứu sống cả làng, dân làng tôn nàng là Từ Nương Nương, thờ phụng qua nhiều thế hệ.
Vì Yên Chi hiến thân vào đúng giờ Tý, để cầu được nàng phù hộ, từ đó về sau các cô gái trong làng đều xuất giá vào đúng giờ Tý. Tập tục này kéo dài cho đến tận bây giờ.
Theo lệ thường, tiễn dâu rất tốn sức, phải khiêng kiệu, khiêng sính lễ.
Cha và anh tôi đều sẽ đi, gần như mất cả đêm. Như vậy mẹ chắc chắn sẽ ở lại trong nhà để trông chừng tôi.
Tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành chờ mẹ ngủ say.
Không bao lâu sau, mẹ tôi đến đẩy cửa phòng.
Cửa bị tôi cài then bên trong, bà đẩy mãi không mở được.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã… Mẹ chóng mặt quá, mẹ cũng đi ngủ đây.”
Tôi giả vờ ngủ say, còn cố tình ngáy khe khẽ.
Mẹ nghe ngóng một lúc, cười khẽ lẩm bẩm: “Con bé này, vô tâm vô phế, ngủ say thế chứ.”
Rồi bà quay về phòng mình.
Tôi canh giờ thấy ổn, liền trèo ra ngoài bằng cửa sổ phía sau, chạy một mạch đến nấp ngoài sân nhà chị họ.
Lúc này sân nhà chị đèn đuốc sáng rực, toàn là đàn ông trong làng.
Chị họ tôi đội khăn trùm đỏ, được bác gái đỡ lên kiệu hoa.
Theo một tiếng hô “khiêng kiệu”, chiếc kiệu đỏ được vững vàng nhấc lên.
Trưởng làng nói lời cát tường, đám đàn ông cười nói rôm rả, từ từ rời khỏi sân.
Kỳ lạ là, sính lễ chuẩn bị cho chị họ lại không có ai khiêng đi, cứ thế để nguyên trong sân.
Chẳng lẽ họ quên?
Nhưng đông người thế kia, sao có thể tất cả đều quên?
Hay còn có sắp đặt nào khác?
Tôi cố kiềm chế cơn xúc động muốn chạy ra nhắc, lặng lẽ đi theo phía xa.
Đoàn tiễn dâu có người cầm đèn lồng, người giơ đuốc, nhạc lễ vang vọng, vừa đi vừa tấu nhạc.
Nhưng càng đi, tôi lại càng thấy lạ — đây hoàn toàn không phải đường ra khỏi làng.
Tôi vẫn luôn nghĩ tiễn dâu tức là đưa ra cổng làng, nơi chú rể từ thành phố đến đón.
Thế nhưng… con đường họ đi…
rõ ràng là đường lên núi.
Mà con đường đó chỉ dẫn đến một nơi duy nhất —
Cổ lò gốm trong làng.
Nghĩ đến mảnh giấy kia, tôi bất giác rùng mình.
Chẳng lẽ… việc gả con gái trong làng tôi… thật sự có một bí mật không thể cho ai biết?
06
Cổ lò gốm trong làng tôi là nơi cấm kỵ đối với phụ nữ.
Người ta nói phụ nữ không sạch sẽ, mang lại xúi quẩy, sẽ làm ô uế Từ Nương Nương, khiến lò không nung ra được sứ đẹp.
Bên ngoài cổ lò luôn có người canh giữ, chỉ đàn ông mới được vào trong làm việc. Phụ nữ hoàn toàn dựa vào đàn ông nuôi sống.
Vì vậy, suốt mười tám năm qua, tôi chưa từng đặt chân đến cổ lò một lần nào.
Nhưng nếu nơi đó là chốn cấm kỵ với phụ nữ, vậy thì… họ khiêng chị họ đến đó làm gì?
Lợi dụng màn đêm che phủ, tôi cẩn thận bám theo, trong lòng ngày càng dấy lên nhiều nghi vấn.
Không bao lâu, đoàn tiễn dâu đã đến bên ngoài cổ lò.
Cổ lò này rất lớn, được khoét sâu vào núi. Bên ngoài là nơi tạo hình đồ sứ, còn sâu trong lòng núi mới là nơi đặt lò nung.
Nghe nói, lửa trong lò nung ấy, suốt mấy trăm năm chưa từng tắt.
Tôi thấy họ đặt kiệu hoa xuống, lập tức nấp kỹ vào một chỗ tối.
Trưởng làng lớn tiếng hô: “Đến giờ lành rồi!”
Lời vừa dứt, từ trong cổ lò bước ra hai người đàn ông xa lạ. Dáng người thẳng tắp, ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn khác với đám người trong làng.
Chẳng lẽ… đây là chồng sắp cưới của chị họ?
Thì ra là đến đây để đón dâu?
Trưởng làng cười niềm nở tiến lên: “Chà, chào cậu Cố, để cậu đợi lâu rồi.”
“Người ta vẫn bảo, hàng tốt thì không sợ đợi lâu mà, ha ha.”
Người đàn ông nói: “Khách sáo, đâu phải lần đầu giao dịch, quan trọng là hàng phải tốt.”
Nói rồi, hắn liếc mắt ra hiệu cho người đi cùng.
Người đó liền đặt hai chiếc va li màu đen xuống trước mặt trưởng làng.
Cậu Cố nói: “Đây là một nửa tiền hàng, phần của ông cũng ở trong đó. Nửa còn lại thì theo quy tắc — giao tiền, rồi giao hàng.”
Tiền hàng?!
Chị họ nói bán con gái, quả nhiên không sai chút nào.
Tôi tức đến đau cả ruột gan.
Khoan đã… nửa còn lại là ý gì?
Tim tôi không khỏi treo lơ lửng.
Trưởng làng gật đầu, khom người cười nịnh: “Đúng thế, tất nhiên phải làm đúng quy tắc.”
“Vượng Tử, kiểm tra đi.”
Con trai trưởng làng cúi người mở va li ra kiểm tra bên trong.
Chốc lát sau, nó hớn hở nói: “Ba, không thiếu một xu.”
Trưởng làng bật cười sảng khoái: “Biết ngay mà, cậu Cố là người giữ chữ tín!”
Sau đó ông ta lại hét lớn một tiếng: “Mời tân nương ra!”
Hai người đàn ông trong làng vén rèm kiệu, lôi chị họ ra ngoài.
Chiếc khăn trùm đầu đỏ bị giật phăng, lộ ra gương mặt hoảng loạn của chị.
Chị họ giống như một con nai hoảng sợ, nhìn quanh một lượt, giọng run run hỏi:
“Chú… đây là đâu vậy? Không phải nói… sẽ ra khỏi làng sao? Sao… sao lại đến đây?”
“Đẹp, quá đẹp!”
Cậu Cố trầm trồ, ánh mắt híp lại như một gã thợ săn lão luyện, thưởng thức con mồi trước mặt.
Trưởng làng vẫn giữ vẻ hiền lành quen thuộc, dịu giọng dỗ dành chị họ:
“Con gái à, đây là cổ lò gốm của làng mình. Các con được Từ Nương Nương phù hộ, trước khi rời làng dĩ nhiên phải đến đây tế bái rồi.”
Chị họ ngơ ngác: “Tế bái?”
Tôi cũng ngơ ngác — thật sự chỉ là tế bái thôi sao?
07
“Đúng vậy, đây là quy củ tổ tiên truyền lại. Tế bái Từ Nương Nương cho đàng hoàng xong là có thể yên tâm lên đường rồi.
“Con nhìn xem, đây chính là người chú tìm cho con đấy, phong độ tuấn tú quá còn gì!”
Vừa nói, ông ta vừa cố ý liếc về phía cậu Cố.
Cậu Cố mỉm cười với chị họ tôi, khẽ gật đầu.
Mặt chị họ lập tức đỏ bừng, hoảng hốt cúi gằm xuống.
Trưởng làng thu lại nụ cười, đi đầu tiến vào bên trong cổ lò.
Những người khác cũng vây quanh đưa chị họ đi vào, miệng lò lập tức trở nên tối om.
Tôi có chút sợ hãi, nhưng sự tò mò lại trào lên mạnh mẽ, đành liều gan lén theo sau.
Bên trong không gian rất rộng, xung quanh chất đầy bùn lò và các phôi gốm chưa nung.
Tất cả đàn ông đều ùa vào trong. Tôi còn trông thấy cả cha và anh tôi trong đám đông.
Đèn lồng và đuốc khiến cổ lò rộng lớn sáng rực như ban ngày.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía chị họ.
Tôi men theo mép tường, lách ra sau một dãy kệ gỗ bày phôi sứ, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Chị họ bị đưa tới trước một pho tượng gốm.
Pho tượng cao chừng nửa người, phần chân giống như ngọc sữa rắc đầy bột đỏ như màu phấn má, sáng bóng lấp lánh.
Khuôn mặt tượng trắng hồng hòa quyện, vô cùng xinh đẹp. Nhưng phần thân lại là một chiếc bình hoa khổng lồ.
Nhìn lướt qua, cứ như một cái đầu mỹ nhân đặt lên thân bình sứ.
Tuy ghép lại rất ăn khớp, nhưng lại toát ra cảm giác quái dị đến lạnh người.
“Quỳ xuống.”
Giọng của trưởng làng lạnh lẽo truyền đến.
Chị họ do dự quỳ xuống, trưởng làng đốt ba nén hương, nhắm mắt bắt đầu lẩm nhẩm khấn vái.
Mọi người đều đứng trang nghiêm, lặng lẽ cùng trưởng làng niệm lời cầu khấn.
Kể cả hai người của cậu Cố cũng làm theo, hiển nhiên là đã rất quen với nghi thức này.
Chị họ trông vô cùng hoảng hốt, ánh mắt láo liên nhìn quanh, muốn ngẩng đầu lên mà không dám.
Đúng lúc ấy, sắc mặt trưởng làng bỗng thay đổi, hai tay giơ cao, giọng nói đột ngột vút lên:
“Huyết đồng nữ, xương tinh sạch, lửa dữ luyện thành Yên Chi Nhũ — huyết tế Từ Nương Nương!”
Lời còn chưa dứt, Vượng Tử đứng sau lưng chị họ rút ra một con dao nhọn, nhanh như chớp cắt ngang cổ chị bằng một động tác thuần thục đến rợn người.
08
Một luồng hàn quang lóe lên, máu tươi phụt thẳng lên thân Từ Nương Nương.
Máu nhanh chóng bị hấp thụ, sắc đỏ như phấn má trên chiếc bình ngọc trắng lại càng đậm hơn so với trước.
Chị họ tôi thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng nào, đã mềm nhũn đổ gục xuống.
Hai người lập tức đỡ lấy từ hai bên, để máu chị chảy thẳng vào chậu sứ trắng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tôi run lẩy bẩy, dùng hết sức bịt chặt miệng mới không bật thành tiếng.
Chị họ… chị họ đáng thương của tôi…
Chị từng mơ được gả lên thành phố, an nhàn làm vợ hiền mẹ đảm, mà giờ đây… lại bị chính bọn họ giết chết.
Gả lên thành phố để sống tốt cả đời, hóa ra là một lời nói dối kinh hoàng đến thế!
Nước mắt tôi trào ra như suối.
Trưởng làng cười ha hả: “Từ Nương Nương đã vui lòng nhận máu của con bé. Máu thịt của nó nhất định có thể làm ra mỹ nhân sứ tuyệt phẩm.”
Cậu Cố trầm giọng nói: “Mỹ nhân sứ hạng nhất — mỏng như giấy, trắng như ngọc, đỏ như máu, trong như gương, vang như chuông. Dù là chén, bát, đĩa hay bình ngọc truyền đời, đều rực rỡ tuyệt trần, khiến ai thấy cũng phải trầm trồ.”
“Cho nên, những mỹ nhân để làm sứ của làng ta từ nhỏ đã ăn chay, được nuôi dưỡng trong nhung lụa.”
“Máu thuần khiết, xương như ngọc, nuôi bằng nước sạch ra gái sen hồng, mới có thể tạo ra được mỹ nhân sứ.”
“Cậu Cố à, đó mới chính là bí mật thật sự của Yên Chi Nhũ Sứ. Mỗi một bình ngọc sứ… đều đổi bằng một mạng người đấy!”
Lúc trưởng làng nói những lời ấy, vẻ mặt đầy nịnh bợ, giọng điệu thì vô cùng đắc ý.
Cậu Cố mỉm cười: “Trưởng làng, vẫn là các ông giỏi — tàn nhẫn, quyết đoán, giữ vững cổ pháp. Có vậy mới làm ra được thứ vô giá như thế này.”
“Bình ngọc hôm nay làm thành Bách Điểu Triều Phụng, ông tranh thủ thời gian, đến tháng sau làm nốt người kia, tôi sẽ mang cả hai ra nước ngoài triển lãm.”
Trưởng làng chắp tay hướng về Từ Nương Nương, cúi người thi lễ thật sâu.
“Đây đều là số mệnh. Xương máu các cô gái có thể tạo thành bình ngọc truyền đời, ấy là phúc khí được Từ Nương Nương ban tặng.”
Tôi chết lặng.
Tháng sau… là chỉ tôi sao?
Từng đợt lạnh lẽo dâng lên khắp người, buốt đến tận xương tủy.
Trong khoảnh khắc đó, cha mẹ tôi, anh tôi, cả những người dân làng từng nhìn tôi lớn lên — khuôn mặt họ trong đầu tôi biến thành ác quỷ dữ tợn, gào thét, há to những cái miệng đầy máu như muốn nuốt sống tôi.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ý nghĩa của mảnh giấy kia.
Ngay lúc trưởng làng hô to một tiếng “Bắt đầu nung!”, tôi mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Tôi gắng gượng, lom khom người, cẩn thận men theo tường, lặng lẽ rút lui vào bóng tối.
Có lẽ vì quá căng thẳng, quá sợ hãi, lúc đi ngang miệng lò, tôi vô ý giẫm lên một mảnh sứ vỡ, phát ra tiếng “rắc” rõ ràng.
Có người hét lên: “Có người ở miệng lò!”
“Bóng người! Có bóng người vừa lướt qua, không rõ là nam hay nữ!”
Trưởng làng gầm lên: “Đuổi theo! Đứng đực ra đấy làm gì?!”
Tôi sợ đến nỗi co chân bỏ chạy, lao thẳng vào rừng bên đường.