Mỹ Nhân Sứ - Chương 4
14
Không còn nghi ngờ gì nữa — tôi không thoát nổi.
Chiều hôm sau, trong tình trạng kiệt sức, tôi bị bọn họ bắt được.
Trưởng làng nở nụ cười hiền hòa, hỏi:
“Tiểu Nhã, con cứ đợi ngoan ngoãn để được gả đi, sao lại bỏ trốn vậy?”
“Tôi không muốn gả.”
“Gả lên thành phố để hưởng phúc, đó là điều bao nhiêu cô gái trong làng mơ ước còn chẳng được, con còn chưa hài lòng à?”
Tôi phì một bãi nước bọt vào mặt ông ta.
“Cái phúc khí đó để ông hưởng đi, tôi không gánh nổi.”
Trưởng làng cười lạnh, ánh mắt sâu thẳm như có ẩn ý:
“Trần Tiểu Nhã, phải chăng con biết được điều gì rồi?”
Tôi làm mặt ngơ:
“Biết gì cơ? Tôi chỉ không muốn gả. Ở thành phố tôi không quen ai, tôi muốn ở lại nhà.”
Mẹ tôi lập tức chen lời:
“Nó chẳng biết gì đâu, ăn ngon ngủ kỹ.
“Bị chúng tôi chiều hư rồi, không muốn xa nhà, sợ phải lấy chồng thôi mà.”
Trưởng làng thu lại nụ cười, lạnh mặt nói:
“Hừ, Trần Tiểu Nhã, nói cho con biết — con không thể thoát khỏi đây đâu.
“Con chạy hai ngày liền, chẳng phải vẫn bị bắt ở gần làng đó sao?
“Con sông ấy uốn quanh dãy núi lớn bao quanh làng ta, người không biết lối ra thì mãi mãi không thể thoát.
“Muốn rời khỏi làng, chỉ có một cách — ngoan ngoãn chờ ngày xuất giá.”
Lúc ấy, tôi mới hiểu ra — vì sao rõ ràng tôi đã chạy rất xa, chân phồng rộp hết cả, vậy mà lại bị bắt ở gần làng.
Thì ra, đường ra chỉ có một, và tôi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.
Tuyệt vọng lập tức ập đến như sóng lớn nhấn chìm tôi.
Tôi bỏ trốn, trưởng làng vô cùng tức giận.
Ông ta quát cha mẹ tôi:
“Lũ vô dụng, con gái mình mà cũng không quản nổi!
“Cho các người phúc khí mà không biết giữ. Còn mười ngày nữa là đến ngày xuất giá, đưa nó về, canh cho cẩn thận!
“Sính lễ đã thỏa thuận rồi, đừng để làm hỏng chuyện.”
Gia đình tôi rối rít gật đầu nhận lệnh, trói tôi lại rồi áp giải về nhà, nhốt tôi trong phòng.
Một ổ khóa to tướng khóa chặt cửa, khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng, dập tắt luôn cả hy vọng trốn chạy.
Mẹ tôi đứng ngoài cửa chửi mắng:
“Đồ tiện nhân, con chết tiệt này! Tao mang nặng đẻ đau nuôi mày lớn, mày lại muốn hại chết tao!”
Đằng nào cũng chưa bị lật tẩy hoàn toàn, tôi quyết định tiếp tục giãy giụa thêm chút nữa.
Tôi cãi lại:
“Ai nói con muốn hại mẹ? Mẹ biết bơi, con chẳng lẽ không biết sao?
“Con thực sự muốn hại mẹ thì đã dùng đá đập chết mẹ từ sớm rồi.”
Mẹ tôi vẫn mắng nhiếc không ngừng, nhưng bắt đầu cảnh giác hơn hẳn với tôi.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu tuyệt thực.
Bọn họ hợp sức ép tôi ăn, ép tôi uống.
Nhưng mỗi lần bọn họ rời đi, tôi đều móc họng để nôn sạch tất cả ra ngoài.
Bọn họ bắt đầu lo lắng, bởi vì cậu Cố yêu cầu phải dùng những cô gái đẹp thật sự để làm sứ — phải là loại xinh như hoa sen, da thịt mịn màng, đầy sức sống.
Ba ngày sau, tôi tiều tụy thấy rõ.
Mẹ tôi không còn cách nào, mời nhị tỷ tôi đến.
“Con ranh chết tiệt kia, từ nhỏ nhị tỷ con thương con nhất, để con bé khuyên con một chút.
“Năm đó nó cũng ao ước được gả lên thành phố hưởng phúc, nếu không vì gãy chân, thì giờ đã chẳng khổ thế này rồi.”
Nhị tỷ bưng một bát trứng chần nước đường, vào phòng khuyên nhủ tôi suốt một canh giờ.
Chị bảo tôi ngoan ngoãn xuất giá, báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa ăn hết trứng, gật đầu với chị, nói sẽ không tuyệt thực nữa, sẽ ngoan ngoãn chờ ngày xuất giá.
Cha mẹ tôi đứng ngoài cửa nhìn thấy, mừng rỡ vô cùng, mồm cười toe toét:
“Con bé què này, cuối cùng cũng có ích một lần!”
15
Ngày sinh nhật của tôi diễn ra đúng như dự định.
Cả làng đều đến dự tiệc.
Giống như chị họ trước đây, trong sân chất đầy những món sính lễ hậu hĩnh chuẩn bị cho tôi.
Nhưng tôi biết — chúng chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành đồ cưới của anh trai tôi.
Vì thế, tôi không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Tôi ngoan ngoãn mặc vào bộ hỉ phục đỏ rực, trang điểm lộng lẫy như hoa như ngọc.
Giống như mọi cô gái khác, tôi ngồi trên giường, e thẹn chờ đến giờ lành.
Cha mẹ tôi cuối cùng cũng được toại nguyện, mặt mày hớn hở.
“Con gái nhà tôi ấy à, nhất định sẽ khiến chàng rể hài lòng.”
Đám cô gái ai nấy đều vô cùng ghen tị với tôi, khen người tôi lấy vừa có tiền, lại coi trọng tôi, gả đi chắc chắn sẽ sống sung sướng vô cùng.
Nhị tỷ cũng đến. Vì đã thuyết phục tôi thành công, chị được cho phép vào chào tạm biệt lần cuối.
Chúng tôi ôm nhau khẽ khàng, lưu luyến không rời.
Đến giờ Tý, đội đưa dâu nổi kèn trống, rước tôi tới cửa cổ lò.
Đợi họ điểm danh xong, tôi được mời bước ra khỏi kiệu cưới.
Cậu Cố cùng trợ lý nhìn tôi — trong mắt ánh lên vẻ kinh diễm, khóe môi hài lòng nhếch cao.
Tôi bắt chước dáng vẻ chị họ, run rẩy như nai con, cất giọng yếu ớt:
“Đây… là đâu? Không phải nói… gả lên thành phố sao?”
Trưởng làng dịu dàng đáp:
“Phải tế Từ Nương Nương trước đã.”
Cha và anh tôi nói:
“Đừng sợ, chàng rể sẽ đón con ngay ở đây.
Tế xong Từ Nương Nương sẽ đưa các con ra khỏi làng.”
Tôi gật đầu, bước theo họ tiến vào cổ lò.
Lần đầu tiên đứng trước pho tượng Từ Nương Nương trong truyền thuyết, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ.
Sắc đỏ như son trên thân bà ta không phải men ngọc, mà là những lớp máu khô đóng cặn, dày mỏng không đều — đó là máu tươi của biết bao cô gái, tụ lại mà thành.
Tượng mang nụ cười dịu dàng, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt phảng phất nét u buồn.
Rõ ràng ôn nhu và bi thương, vậy mà lại phải lấy máu của bọn tôi để tế lễ.
Đây… là Từ Nương Nương mà trưởng làng nói sẽ phù hộ nữ nhân sao?
Thật nực cười!
Có người từ phía sau đè tôi quỳ xuống, trưởng làng bắt đầu nghi lễ tế bái.
Khi ông ta lầm rầm tụng niệm, tất cả mọi người — trừ tôi — đều nhắm mắt, trang nghiêm cầu nguyện theo.
Một bóng người lướt qua, kèm theo một tiếng động nhỏ đến mức khó phát hiện.
Cái đầu của Từ Nương Nương bị gỡ xuống, từ miệng chiếc bình sứ lập tức trào ra làn khói đen dày đặc.
Tôi lấy khăn ướt giấu trong tay áo, nhanh chóng bịt mũi miệng, thuận thế ngã xuống đất.
Khói nhanh chóng lan rộng, quấn lấy từng người như một tấm lưới lớn.
Đến khi đám đàn ông nhận ra, đã là lúc đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn, từng người từng người ngã gục, lăn lộn khổ sở trên mặt đất.
Có kẻ hoảng loạn chạy về phía cửa lò, nhưng kinh hãi phát hiện — không biết từ lúc nào, cửa đã bị khóa chặt.
Làn khói dần tan, anh rể tôi — Thuận Tử — bịt mũi bằng khăn, bò dậy từ mặt đất, cẩn thận đặt cái đầu của Từ Nương Nương về chỗ cũ.
Khớp nối vừa khít đến mức hoàn hảo.
Thật phải cảm ơn tay nghề chế tác gốm tuyệt vời của trưởng làng bọn chúng.
Tôi cũng đứng lên, giật phắt con dao nhọn sáng loáng từ tay con trai trưởng làng.
Các tỷ tỷ đã khuất!
Hôm nay Tiểu Nhã ta — thay các tỷ báo thù!
Máu phải trả bằng máu!
16
Tôi là cô gái xinh đẹp nhất làng, tối nay đám đàn ông tranh nhau đi đưa dâu.
Anh rể chủ động san sẻ, nhận phần chuẩn bị ở cổ lò.
Trước đó, anh đã bí mật đốt sẵn một mẻ khói mê được điều chế kỹ lưỡng, giấu trong bình ngọc của Từ Nương Nương.
Lượng khói mê ấy đã tích tụ đầy trong bình, chỉ chờ tới thời khắc, chỉ cần gỡ đầu tượng ra, khói mê sẽ tự động tuôn trào.
Cái bước này, anh rể đã luyện tập vô số lần trong những đêm khuya yên tĩnh.
Giờ phút này, tất cả bọn họ đều đã mê man bất tỉnh, không còn sức kháng cự.
Tôi túm tóc trưởng làng, kéo dài cổ hắn ra, vung dao chém xuống.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tên ác ma khốn kiếp này — cuối cùng cũng kết thúc kiếp sống tội lỗi.
Kế tiếp là con trai hắn, cậu Cố, và những tên đàn ông còn lại.
Bọn chúng tàn sát không biết bao nhiêu cô gái, dùng máu thịt nữ nhi để nung gốm, từng tên đều đáng chết.
Mới xử lý được mấy đứa, anh rể đã gọi tôi:
“Em gái, mau lại đây!”
Tôi chạy về phía một góc cổ lò, dừng lại trước một chiếc bình sứ cao ngang người.
Chiếc bình ấy rực rỡ mê người, ánh lên lớp men lóng lánh, phía trên còn vẽ cảnh trăm chim triều phượng, sống động như thật.
Quả thực đúng chuẩn:
Trắng như ngọc tuyết, đỏ như son phấn.
Thân tôi khẽ run lên, mắt đỏ hoe ngay tức thì.
“Đây… đây là chị họ…”
Anh rể nhìn chiếc bình, ánh mắt đờ đẫn như mất hồn, nhẹ nhàng vuốt ve thân bình, miệng thì thào như mộng du:
“Là chị ấy… chính là chị ấy… đúng là mỹ nhân sứ, cực phẩm nhân gian.”
Tôi nhìn anh như thể đang bị yêu khí quấn lấy, vội lau khô nước mắt, nhặt lấy một hòn đá, đập mạnh vào bình sứ.
Tiếng vỡ vang lên chát chúa.
Anh rể như bừng tỉnh, hét lên:
“Tiểu Nhã, em làm gì vậy?!”
“Anh rể, chẳng lẽ anh bị mỹ nhân sứ mê hoặc rồi sao? Sao lại đờ đẫn như mất hồn vậy?”
“Không… không phải… không đâu…
Mỹ nhân sứ là thứ trái luân thường đạo lý, vốn không nên tồn tại.
“Rõ ràng xương bò, xương dê cũng có thể nung ra sản phẩm tương tự, nhưng bọn họ không tin tôi.
“Chỉ là… em đập vỡ nó… thật đáng tiếc.”
Tôi trừng mắt nhìn anh:
“Chị họ đã chết, thì để chị ấy yên nghỉ tại đây, trở về lòng đất.
“Anh rể, chẳng lẽ anh cũng muốn dùng bình sứ của chị ấy để kiếm tiền?”
“Không… không phải đâu… Tiểu Nhã, em hiểu nhầm anh rồi.
“Anh chỉ thấy chiếc bình đó… quá đẹp, quá hoàn mỹ, đập đi thật… tiếc quá.”
Tôi khóc òa lên, gào thét:
“Bình đẹp… nhưng đó là cả một mạng người của chị họ!”
“Phải… là anh nói sai rồi, anh sẽ đi lắp thuốc nổ ngay.”
Anh rể tôi hoảng loạn bỏ chạy, bắt đầu gài thuốc nổ thủ công quanh cổ lò.
Chúng tôi không chỉ muốn máu trả máu, mạng đền mạng — mà còn phải phá hủy tận gốc cái cổ lò ăn thịt người này!