Năm 1979, Tôi Một Mình Đi Gặp Quân Tẩu - Chương 1
1.
Ngày tôi vượt qua kỳ kiểm tra quân y của chiến khu.
Tôi đến doanh trại, tìm lão doanh trưởng để làm đơn ly hôn.
Lúc ra về, ông ấy cố gắng khuyên nhủ:
“Quân nhân kết hôn không phải chuyện đùa.
“Nếu Tiểu Phó không ký, lá đơn này cũng chẳng có hiệu lực đâu.”
Hải Thành đã bước vào mùa đông, gió lạnh quất thẳng vào mặt.
Gió làm cay mắt tôi.
Đứng ngoài doanh trại hồi lâu, tôi khẽ nói:
“Anh ấy cầu còn không được.”
Lão doanh trưởng thở dài, bất lực.
Tôi trở về khu đại viện quân khu.
Vừa bước vào sân, tôi khựng lại.
Phó Nam Thặng quỳ thẳng lưng giữa sân, không nói một lời.
Dáng người cao lớn của anh ta, từ bao năm nay vẫn vững vàng như một bức tường đồng.
Suốt 7 năm hôn nhân, tôi chưa từng có cơ hội bước vào thế giới của anh ta.
Cha của anh ta, Phó sư trưởng, mặt đen như than, cầm roi mây sắc nhọn, quất xuống mạnh mẽ.
Trên tấm lưng màu đồng rắn rỏi của Phó Nam Thặng, lập tức hiện lên một vệt máu dữ tợn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã có một bóng dáng màu vàng sáng lao vọt lên.
Lâm Chiêu Chiêu vẫn đang mặc trang phục biểu diễn của đoàn văn công, lao đến, chắn trước người Phó Nam Thặng.
Cô ấy trợn mắt, nhìn thẳng vào Phó sư trưởng, giọng nói trong trẻo nhưng kiên quyết:
“Thời đại này đã khác rồi, ai cũng có quyền tự do yêu đương!
“Dù có đánh chết anh ấy, anh ấy cũng không bao giờ yêu người phụ nữ bị ép cưới đó!”
Phó sư trưởng đã làm quân nhân cả đời, uy nghiêm nghiêm nghị.
Nhưng Lâm Chiêu Chiêu chẳng sợ ông ta.
Cô ấy chẳng sợ gì cả, cũng chính vì vậy mà Phó Nam Thặng thích cô ấy.
Phó sư trưởng tức giận đến đỏ mặt, lớn tiếng quát:
“Cô còn dám đến đây?”
Cây roi lại vung lên.
Cô ấy đứng yên, không né tránh.
Các thím trong đại viện đều xúm lại xem náo nhiệt.
Mẹ của Lâm Chiêu Chiêu bệnh nặng, cuộc sống của hai mẹ con vô cùng khó khăn.
Phó Nam Thặng không yên tâm, nhất quyết đón họ về sống trong đại viện.
Vậy nên mới có màn kịch hôm nay.
Phó sư trưởng tức giận muốn đánh con trai, còn Lâm Chiêu Chiêu thì liều mạng che chở.
Roi vút xuống lần nữa.
Người nãy giờ luôn im lặng, Phó Nam Thặng cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh ta đứng bật dậy, kéo Lâm Chiêu Chiêu ra phía sau.
Roi mây quật mạnh xuống, để lại thêm một vết thương trên người anh ta.
Ánh mắt tất cả mọi người trong sân đều đổ dồn về phía hai người họ.
Rồi sau đó, lại hướng về tôi, người đứng ngoài cổng đại viện.
Có ánh mắt thương hại.
Có ánh mắt giễu cợt.
Có ánh mắt khinh bỉ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cây roi mây kia như đang quất thẳng vào người mình.
Đau lắm.
Thật sự, rất đau.
2
Buổi tối, Phó sư trưởng cuối cùng cũng mềm lòng với con trai.
Ông lén đưa cho tôi một lọ thuốc mỡ, dặn chờ đến khi Phó Nam Thặng ngủ rồi thì bôi lên giúp anh ta.
Tôi ở trong phòng mình, thu dọn hành lý.
Biên giới phía nam Vân Thành, nước láng giềng liên tục khiêu khích.
Quân khu quyết định phản kích, chiến sự sắp bùng nổ.
Viện trưởng nói, chậm nhất là nửa tháng nữa, sẽ có người đưa chúng tôi xuống phía nam.
Đạn không có mắt, dù là chiến sĩ hay quân y, có thể trở về hay không, chẳng ai nói trước được.
“Nên trong nửa tháng này, các cô có thể suy nghĩ lại.”
Nhưng với tôi mà nói, chẳng có gì đáng để suy nghĩ nữa.
Tôi không còn vướng bận.
Trước đây, người thân duy nhất của tôi là anh trai. Sau đó, anh ấy cũng chết dưới làn đạn không chút nương tình.
Còn về người tôi yêu…
Tôi cúi mắt, nhìn lọ thuốc mỡ trong tay.
Có lẽ, tôi cũng chẳng tính là có.
Mãi đến khuya, tôi mới khẽ khàng bước vào phòng ngủ của Phó Nam Thặng.
Anh ta là quân nhân, sinh hoạt vô cùng quy củ.
Giờ này, dĩ nhiên đã ngủ rồi.
Đẩy cửa ra, căn phòng tối đen.
Tôi không dám bật đèn, chỉ rón rén bước đến bên giường.
Nghĩ đến chuyện tôi và anh ta đã kết hôn ngần ấy năm.
Mà đến giờ, ngay cả vào phòng anh ta thôi cũng phải lén lút như kẻ trộm.
Thoáng chốc, chẳng biết nên cảm thấy nực cười hay đáng thương.
Tôi ngồi xuống bên giường, mượn chút ánh sáng lờ mờ của trăng để nhìn anh ta.
Có lẽ do vết thương trên lưng quá nặng.
Anh ta không đắp chăn, chỉ nằm sấp ngủ, chân mày vẫn nhíu chặt.
Bao nhiêu năm qua, tôi thấy nhiều nhất chính là đôi mày cau có này.
Thì ra ngay cả khi ngủ, nó cũng chẳng giãn ra.
Như vậy mà vẫn không vui sao?
Tôi sững sờ trong giây lát.
Vừa mở nắp lọ thuốc, đầu ngón tay chỉ mới chạm vào lưng anh ta, cổ tay tôi bỗng nhiên bị nắm chặt.
Không gian xung quanh mờ tối, tôi bị giật mình đến nỗi suýt kêu thành tiếng.
Phó Nam Thặng đã ngồi dậy.
Anh ta đưa tay, bật đèn.
Ánh sáng chói lòa trong nháy mắt khiến tôi như một kẻ làm chuyện xấu bị tóm gọn, không còn đường trốn tránh.
Lọ thuốc đã rơi xuống đất.
Không biết là do tôi vô tình đánh rơi, hay bị anh ta hất xuống.
Người đàn ông trước mặt nhìn tôi chằm chằm.
Dường như tức giận đến đỏ mặt, giọng điệu lẫn gương mặt đều tràn đầy phẫn nộ:
“Đường Tịch, cô lại giả bộ gì nữa?”
Tôi khựng lại.
Mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, hiểu ra ý anh ta.
Phó sư trưởng đã biết chuyện anh ta đến gặp Lâm Chiêu Chiêu, thậm chí còn muốn đưa cô ta về nhà.
Anh ta cho rằng tôi đã đi mách lẻo.
Tôi chẳng có gì để giải thích.
Anh ta cười lạnh một tiếng:
“Chiêu Chiêu sẽ không giống cô.
“Lúc nào cũng yếu đuối, nhu nhược, chuyện gì cũng chỉ biết chạy đi tìm ba tôi.”
Tôi đột nhiên ngây người.
Nhớ đến năm đó, trước khi rời đi, anh trai đã nói với tôi:
“Em gái, sau này phải ngoan một chút.
“Người khác không phải là anh, nếu em không biết nghe lời, sẽ chẳng ai có nghĩa vụ chăm sóc em đâu.”
Hóa ra, nhiều năm ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng lại chỉ đổi lấy một câu:
“Yếu đuối, nhu nhược, chuyện gì cũng chỉ biết chạy đi tìm ba tôi.”
Sắc mặt Phó Nam Thặng lạnh tanh, anh ta trở mình xuống giường, sải bước rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, rồi ngay sau đó, “rầm” một tiếng, đóng sầm lại.
Tôi lặng lẽ đứng đó, bàn tay buông xuống bên người, chậm rãi siết chặt mép giường.
Sau đó, tôi lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, gọi người đàn ông đang sắp biến mất ở cuối hành lang.
“Phó Nam Thặng.”
Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ta đầy đủ như vậy.
Người đàn ông vốn chẳng bao giờ để tâm đến tôi, vậy mà lại khựng lại.
Anh ta không quay đầu, cũng chẳng có ý định cho tôi thêm thời gian.
Tôi khẽ hít vào một hơi, rồi lên tiếng:
“Chúng ta… ly hôn đi.”
3
Phó Nam Thặng cuối cùng cũng quay người lại.
Có lẽ anh ta không tin vào tai mình, nhíu mày hỏi:
“Cô nói gì?”
Bảy năm rồi.
Chuyện tôi chủ động đề nghị ly hôn, có lẽ là điều anh ta chưa từng dám nghĩ đến.
Tôi lặp lại:
“Tôi đã nộp đơn ly hôn cho doanh trưởng Trịnh.
“Tôi đã ký, chỉ cần anh ký nữa, chúng ta có thể…”
Phó Nam Thặng đứng yên tại chỗ, dường như đang suy tính điều gì.
Đối với những lời tôi nói, anh ta lúc nào cũng cảnh giác.
Bỗng nhiên, anh ta bước tới, áp sát tôi.
Một chuyện tốt như vậy, vậy mà anh ta lại đen mặt.
Anh ta đứng ngay trước mặt tôi, nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt chất chứa giận dữ:
“Đường Tịch, cô muốn hủy hoại tiền đồ của tôi sao?”
Tôi hoàn toàn không hiểu gì.
Sắc mặt anh ta càng khó coi hơn:
“Lão doanh trưởng sắp về hưu, định đề bạt tôi kế nhiệm. Cô có ý gì?”
Bao nhiêu năm qua, anh ta lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa như vậy.
Anh ta cho rằng tôi cố ý đưa chuyện ly hôn ra để bôi nhọ danh tiếng của anh ta.
Tôi tức đến mức nghẹn lời, không nhịn được bực bội phản bác:
“Tôi không bẩn thỉu đến mức đó.
“Tôi đề nghị ly hôn chỉ vì muốn ly hôn, anh nghĩ tôi cao siêu quá rồi.”
Phó Nam Thặng bật cười lạnh lùng:
“Là tôi xem thường cô rồi. Mới mười chín tuổi mà đã có thể…”
Nói đến đây, anh ta bỗng im bặt.
Như một lưỡi dao lơ lửng trên đầu tôi, nhưng rồi lại nhẹ nhàng thu về.
Sắc mặt anh ta lạnh lùng, sải bước rời đi, không hề quay đầu lại.
Chậm nhất là nửa tháng nữa, tôi sẽ rời đi.
Chuyện ly hôn, tôi không muốn kéo dài thêm nữa.
Phó Nam Thặng không phải ngày nào cũng về nhà, đôi khi anh ta ngủ lại trong doanh trại, ba bốn ngày không về cũng là chuyện thường.
Vừa hay, ngày hôm sau tôi được nghỉ ở bệnh viện.
Sáng sớm, tôi cầm theo đơn ly hôn và tài liệu, đến quân doanh tìm anh ta để nói chuyện lần nữa.
Vừa vào doanh trại, tôi đã nghe thấy một nhóm sĩ quan đang bàn tán:
“Chuyện này coi như đã chốt rồi, doanh trưởng mới chính là lão Phó, còn trẻ mà tài giỏi thật…”
Bao nhiêu năm qua, thân thể tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Chỉ cần nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, bước chân tôi bất giác khựng lại một chút.
Ngay lúc đó, đột nhiên có người đâm sầm vào tôi, làm rơi hết tài liệu trong tay.
Người đụng vào tôi không phải ai khác, mà chính là Lâm Chiêu Chiêu – người mà Phó Nam Thặng nâng niu trong lòng.
Cô ta mặc quân phục, trang điểm nhẹ, tóc tết bím.
Dáng vẻ yêu kiều, có lẽ là chuẩn bị đi biểu diễn.
Va phải tôi, cô ta cũng chẳng buồn xin lỗi.
Chỉ hờ hững liếc tôi một cái, rồi cúi xuống nhặt lại bản nhạc của mình, sau đó thản nhiên rời đi.
Tôi nhíu mày quay người lại, nhưng bóng dáng cô ta đã biến mất.
Tôi ngồi xuống, nhặt từng tờ giấy rơi tán loạn trên mặt đất.
Cúi đầu xuống, bỗng thấy một bàn tay rộng lớn vươn tới, giúp tôi thu dọn tài liệu.
Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi bất giác hiện lên gương mặt của Phó Nam Thặng.