Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 174
Sau đó gửi toàn bộ thông tin liên quan cho Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý tắm rửa xong ra ngoài thấy tin nhắn của Triệu Tiền.
Điện thoại quá nhỏ, khó có thể xem hết toàn bộ nội dung tin nhắn, Thẩm Tri Ý mở máy tính lên, có mấy phương án.
Về việc lựa chọn doanh nghiệp hợp tác, Thẩm Tri Ý xem qua một lượt không thấy Tần Thị.
Thẩm Tri Ý hít sâu một hơi, Tần Thị không nằm trong số lựa chọn của Lệ Thị, có vẻ như cô phải tính kế lâu dài rồi.
…
Thẩm Tri Ý xem xong hồ sơ liền tắt máy, sau đó trả lời Triệu Tiền: “Ngày mai đi làm sẽ bàn cụ thể”.
Triệu Tiền nhắn lại hai chữ: Đáng tin.
Thẩm Tri Ý lấy một đống thuốc từ trong ngăn kéo ra, lúc trước cô sợ uống thuốc như thế, bây giờ có thể dễ dàng một hớp uống sạch, ngay cả cảm giác đắng ngắt nghẹn ứ trong cổ họng cô cũng quen rồi.
Uống thuốc xong, cô hơi mơ màng, Lệ Cảnh Minh ở phòng khác đi tắm xong mới vào, anh ngồi bên giường vuốt tóc Thẩm Tri Ý.
Nghĩ đến chuyện ở nhà hàng hôm nay, Thẩm Tri Ý nói thật về việc hối hận ép anh kết hôn, trái tim bỗng quặn lại.
Nếu như bọn họ không kết hôn, bây giờ chắc anh đang ở bên Hạ Minh Nguyệt, còn Thẩm Tri Ý đang nằm trên giường người đàn ông khác.
Nếu như họ không kết hôn, chắc anh và Thẩm Tri Ý có thể trở thành đối tác, dù sao cô cũng ưu tú đến vậy.
Nhưng không có nếu như, bọn họ kết hôn rồi, mà cô vĩnh viễn là của anh.
Hơi rượu xông lên đầu, Lệ Cảnh Minh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở dần dần dồn dập vang lên rõ ràng, tiếng môi lưỡi quấn quýt lấy nhau khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Thẩm Tri Ý bị hôn tỉnh, một lúc sau mới nhớ ra Lệ Cảnh Minh uống rượu say liền nổi thú tính, bắt nạt cô đủ kiểu ở trên giường.
Rượu phát tác, dục vọng của Lệ Cảnh Minh lên cao, anh mê đắm đôi môi mềm mại này, sau đó liền ấn người cô xuống, cánh tay tựa sau cổ cô, anh cúi đầu cắn đôi môi mềm mại ấy, cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau.
Tay anh trượt vào trong vạt áo cô, sờ làn da nhẵn mịn bên trong.
Thẩm Tri Ý biết trong chuyện này mình không phải đối thủ của anh, cũng chẳng thoát được, cô chỉ có thể đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra.
“Nhớ mang bao, tôi không muốn uống thuốc tránh thai”.
Mắt Thẩm Tri Ý mở to nhìn đèn vàng trên trần nhà, đầu óc mơ hồ hiện lên một ý nghĩ.
Bây giờ cô không thể chống lại Lệ Cảnh Minh, Thẩm Tri Ý đẩy ngực anh ra: “Đeo bao vào, tôi không muốn uống thuốc tránh thai”.
Lệ Cảnh Minh đè tóc cô lại, đầu óc hơi say chợt tỉnh táo lại: “Cô không muốn mang thai đứa con của tôi sao?”
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu tránh né đôi môi ấm áp của Lệ Cảnh Minh: “Biết còn hỏi”, sinh con cho đôi cẩu nam nữ này nuôi, trừ khi cô bị điên thì mới đồng ý, cũng không biết Lệ Cảnh Minh nghĩ gì mà lại hỏi cô vậy.
Cơ thể Thẩm Tri Ý không tốt, bây giờ không thể nào mang thai được, chỉ là nghe thấy Thẩm Tri Ý nói vậy, anh cảm thấy tim mình như bị ai đó cấu.
Lệ Cảnh Minh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian để tranh luận về việc mang thai, anh đứng dậy mang bao sau đó đè lên người Thẩm Tri Ý, như thưởng thức một món ăn cao cấp, từng chút một cho vào miệng, nuốt xuống bụng.
Thẩm Tri Ý như nằm giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, chỉ cảm thấy trước mắt trắng toát.