Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 180
Chu Tiêu nhìn cô uống nước, hỏi: “Cô Thẩm, có phải cô có tin vui rồi không?”
Thẩm Tri Ý nhíu mày, nghe không hiểu ý trong lời nói của cô ta: “Tin vui gì?”
Chu Tiêu “ôi chao” một tiếng: “Chính là có thai ý”.
“Tôi không có thai”.
“Thế thì tại sao cô lại nôn ghê như vậy, lẽ nào cô mắc bệnh dạ dày rồi?”, Chu Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Tri Ý: “Không được, tôi phải gọi bác sỹ Giang tới đây một chuyến”.
Chu Tiêu là một người nóng vội, một mặt thật sự lo lắng cho Thẩm Tri Ý, một mặt lo sợ Lệ Cảnh Minh trở về sẽ hỏi tội cô ta nên cô ta lập tức rút điện thoại ra.
Thẩm Tri Ý giơ tay ngăn cô ta lại: “Không cần gọi, tôi có thuốc đau dạ dày”.
“Nhưng mà…”
Thẩm Tri Ý nói: “Tôi thật sự không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, cô đừng nói cho Lệ Cảnh Minh biết là được”.
“Tại sao lại không được nói cho tổng giám đốc Lệ biết?”, Chu Tiêu không hiểu, đây là lần đầu tiên cô ta được thấy kiểu vợ chồng như vậy, lúc gần lúc xa, rõ ràng khó chịu như vậy mà tại sao lại không nói cho chồng mình biết? Lẽ nào cô không muốn được người khác quan tâm hay sao?
“Chỉ là không muốn khiến anh ấy phải lo lắng”, Thẩm Tri Ý nói dối: “Lúc nào cô biết yêu thì sẽ hiểu được thôi”.
Sau khi Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy tin tức có liên quan tới Lệ Cảnh Minh và Thẩm Tri Ý trên mạng thì lập tức nổi điên trong nhà. Cô ta ném hết bình hoa và đồ trang trí xuống đất, còn cho thím Vương một cái tát.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, gương mặt trang điểm tỉ mỉ thường ngày bị nước mắt làm cho lem luốc, bết thành một mảng, tóc tai rối bời giống như một kẻ điên.
“Cô Hạ…”, thím Vương ôm má, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, bà ta không ngờ một người thường ngày bình tĩnh như vậy lại trở nên gắt gỏng tới thế.
“Cút!”, Hạ Minh Nguyệt gào lên.
Sau khi thím Vương rời đi, cả người Hạ Minh Nguyệt xụi lơ trên mặt đất, cô ta nhặt điện thoại lên, tin tức trên mạng đều nói về chủ đề “Lệ Cảnh Minh Thẩm Tri Ý ân ái tình cảm”.
Bọn họ ân ái tình cảm, vậy thì cô ta là cái gì?
Rõ ràng người quen biết với Lệ Cảnh Minh sớm nhất là cô ta, người vẫn luôn ở bên cạnh anh cũng là cô ta!
Những lời tán thưởng Lệ Cảnh Minh thâm tình giống như sấm sét đánh thẳng vào trái tim cô ta, nổ vang ầm ầm, đau tới tận xương tuỷ.
Cô ta không khỏi nhìn lại những tháng năm mà cô ta ở bên cạnh Lệ Cảnh Minh, từng phân đoạn cứ thế loé lên trong đầu cô ta.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt hoàn hồn lại, cô ta vô thức hy vọng là Lệ Cảnh Minh gọi tới giải thích, thế nhưng lúc cô ta liếc nhìn số điện thoại trên màn hình thì lại là người mà cô ta không hy vọng nhất.
Tống Lâm.
Cô ta siết chặt điện thoại, bắt đầu đấu tranh tư tưởng, lúc chuông điện thoại sắp ngưng lại thì cô ta mới nhận máy.