Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 189
Lệ Cảnh Minh xuống tầng lấy bát cháo nhỏ mang lên phòng làm việc, anh gõ cửa.
Thẩm Tri Ý đang chìm đắm vào công việc, quên mất giới hạn của bản thân, cô khác Lệ Cảnh Minh, làm việc gì cũng phải bỏ ra hai trăm phần trăm nỗ lực, lúc này dây thần kinh của cô vô cùng căng thẳng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên khiến cô sợ hết hồn.
Lệ Cảnh Minh gõ cửa một cái, không thấy ai đáp lại, đợi ba giây sau đó liền đẩy cửa đi vào.
Thẩm Tri Ý còn đặt tay trên bàn phím, liếc mắt nhìn qua, lúc làm việc cô sẽ mang mắt kính chống ánh sáng xanh để bảo vệ mắt.
Gọng kính màu bạc, khiến cô có thêm mấy phần nho nhã, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ trông khá nghiêm túc.
Lệ Cảnh Minh lần đầu nhìn thấy Thẩm Tri Ý như vậy, cảm thấy rất lạ.
Anh đặt bát cháo xuống trước mặt cô, giọng nói mang theo ngữ khí ra lệnh: “Ăn bát cháo đi rồi tắm rửa đi ngủ”.
Thẩm Tri Ý lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Tôi không đói, đợi tôi làm xong việc tôi sẽ đi tắm, anh ngủ trước đi”.
Da mặt cô không dày đến mức cho rằng Lệ Cảnh Minh sẽ đợi cô để cùng ngủ, cô dành hết sự chú ý lên màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím.
Tay Thẩm Tri Ý đẹp hơn nhiều bàn tay của những người phụ nữ khác, thon dài, móng tay hồng nhạt, bàn tay này trời sinh thích hợp chơi nhạc cụ, anh nhớ cô hình như biết chơi violin.
Thẩm Tri Ý nhanh chóng lại chìm đắm vào công việc, coi như không có người bên cạnh mà nhìn vào màn hình máy tính.
Lệ Cảnh Minh cũng từng tăng ca, anh biết người chìm đắm trong công việc, miệng bảo là sắp xong rồi nhưng thực ra là mấy tiếng nữa mới xong, hơn nữa công việc này sẽ không hoàn thành trong nay được.
Lệ Cảnh Minh nhíu mày, gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng làm nữa, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai”.
Thẩm Tri Ý như đóng đinh vào ghế, Lệ Cảnh Minh dùng giọng điệu ép buộc tạo ra uy hiếp cho cô, cô dừng lại chốc lát, quả quyết nắm lấy con chuột, sau đó tắt máy đi, ngoan ngoãn cầm bát cháo, nhanh chóng ăn sạch.
Khi Thẩm Tri Ý không ăn cảm thấy không đói, bây giờ nháy mắt cảm thấy đói bụng, ăn xong bát cháo cũng thấy no được sáu phần, tí nữa cô còn phải uống thuốc.
“Được chưa”.
Lệ Cảnh Minh hài lòng gật đầu, xoa đầu cô một cái như phần thưởng, động tác rất thân mật, nhưng Thẩm Tri Ý luôn cảm giác Lệ Cảnh Minh coi cô như một con chó, khiến cô mất đi lòng tự trọng.
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu né tránh, đứng dậy đi hai vòng quanh hành lang, nửa tiếng sau khi ăn còn phải uống thuốc tắm rửa, xong xuôi cũng đã mười rưỡi rồi.
Cô ngáp một cái, Lệ Cảnh Minh nằm xuống giường, trên đùi là một chiếc laptop, lúc này anh đang nói chuyện công việc với Triệu Tiền.