Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 204
Ngoài cửa có tiếng động. Thẩm Tri Ý lập tức căng chặt dây thần kinh, ngước mắt nhìn ra.
Tay nắm cửa vặn một cái, Trần Gia Hành bước vào. Thấy cô ngồi trước máy nước nóng lạnh, trên sàn có một vũng nước, gã đã hiểu ra ngay.
“Cô xem đấy, cô đi lại không tiện, muốn uống nước thì có thể đợi lát nữa tôi đến đút cho cô mà”, ngoài mặt gã ân cần quan tâm, thực chất đôi mắt u ám đã loé lên tia sáng đầy lạnh lẽo.
“Không phiền ông chủ Trần phí sức”, lời nói của Thẩm Tri Ý đã rõ hơn nhiều. Cô dựa vào máy nước nóng lạnh, sau khi nhìn vào mắt Trần Gia Hành vài ngày thì bật cười khan.
“Ông chủ Trần, tôi khuyên anh không nên động vào tôi. Có lẽ anh không hiểu Lệ Cảnh Minh. Con người anh ta tuy không có tình cảm gì với tôi nhưng ham muốn chiếm hữu lại rất cao, món đồ từng dùng đến dù có vứt đi cũng sẽ không đưa cho người khác”.
“Ông chủ Trần cũng là dân làm ăn. Tôi không tin anh không biết lợi và hại trong chuyện này. Chỉ vì một đêm này mà đắc tội Lệ Cảnh Minh, lợi bất cập hại”.
Trần Gia Hành chưa từng tiếp xúc với Lệ Cảnh Minh, hiểu biết về anh chỉ có đôi ba điều, nên đối với lời của Thẩm Tri Ý cũng chỉ tin được hai phần.
Nhưng mặt khác, sự hiểu biết của gã về Thẩm Tri Ý đã lên một tầm cao khác. Có nhiều người từng nói rằng người phụ nữ này rất thông minh.
Đến hôm nay gã đã được chứng kiến rồi. Gặp chuyện nguy hiểm nhưng không hoảng loạn, dù bị đưa đến tận giường vẫn tìm cơ hội thương lượng hòng chạy trốn.
“Lợi hay hại không phải do cô quyết định. Thẩm Tri Ý, tôi khuyên cô đừng nghĩ cách nữa. Cô đã được đưa đến đây rồi thì tôi sẽ không thả cô đi”.
“Nếu ông chủ Trần đã có chủ kiến, tôi cũng không nhiều lời nữa”, đôi mắt của Thẩm Tri Ý từ từ tối lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước. Cô cúi đầu cười nhẹ, “Phiền anh bế tôi lên”.
Đôi mắt Thẩm Tri Ý mang cảm giác mờ mịt của người say. Cô hướng mắt về phía giường, vừa ra hiệu.
Gương mặt Trần Gia Hành ánh lên ý cười, nhưng nụ cười ấy lại dần dần xuất hiện vẻ xấu xa và ác độc.
Trần Gia Hành thong thả bước về phía trước, ôm eo Thẩm Tri Ý rồi bế cô lên. Thể trọng của cô… Trần Gia Hành không khỏi nhíu mày, nhẹ quá, gã không nghĩ một người phụ nữ có thể nhẹ đến vậy.
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn dựa vào vai gã. Trong bóng tối, nụ cười trên môi cô thêm phần sâu xa. Cô chủ động ôm cổ gã, con dao nhỏ giấu trong ống tay áo phải chầm chậm được rút ra và nắm chặt.
Cô nín thở, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Khi Trần Gia Hành thả cô xuống giường, Thẩm Tri Ý đột nhiên siết chặt cổ gã, tay phải cầm dao và đâm thẳng xuống.
Thẩm Tri Ý nhắm chuẩn vào động mạch cổ. Cơ hội ra tay trong tối nay chỉ có một lần. Nếu lần này thất bại, hậu quả đang chờ đợi… cô đã tính đến khả năng xấu nhất rồi.
Đôi mắt cô loé lên vẻ lạnh lùng. Một tiếng “phập” vang lên, mũi dao xuyên qua lớp quần áo, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trần Gia Hành.