Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 206
Cô nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra từ khoé mắt, cả người tựa như con thiên nga sắp chết vì mắc kẹt trong vũng bùn.
Cổ tay cô rất linh hoạt. Biết mình không giết nổi Trần Gia Hành, vậy thì cô chỉ còn cách tự sát.
Nghĩ vậy, cô bèn xoay mũi dao, nhắm thẳng vào tĩnh mạch trên tay mình. Cô gập cổ tay hướng vào trong, để mũi dao đâm phập vào.
Cảnh tượng ấy khiến người khác chẳng kịp trở tay. Trần Gia Hành vốn luôn trong trạng thái đề phòng cũng không ngờ được chuyện cô sẽ tự cắt cổ tay mình.
Người phụ này tàn nhẫn với kẻ khác, nhưng còn tàn nhẫn với bản thân hơn!
Máu trên cổ tay chảy ra rất nhanh, chỉ thoáng chốc ga giường bên dưới đã bị nhuộm một mảng đỏ.
“Đồ điên! Cô tưởng rằng cô làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho cô sao? Cô muốn chết thì cũng phải để tôi thưởng thức mùi vị của cô rồi mới được chết!”
Trần Gia Hành vứt con dao xuống giường rồi ấn vào bàn tay đẫm máu của Thẩm Tri Ý. Gã vừa định đè xuống thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Trần Gia Hành giật nảy mình, lúc này rồi ai lại đến quấy rầy gã chứ?
“Đại… đại ca, Lệ Cảnh Minh đến, chúng tôi không ngăn được hắn…”
Khi nghe thấy ba chữ “Lệ Cảnh Minh”, Trần Gia Hành cau mày, chỉ có thể tạm thời buông Thẩm Tri Ý ra, bước đi chuẩn bị mở cửa.
Ngay khi tay gã vừa chạm vào nắm cửa, cánh cửa đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài.
Trần Gia Hành nhất thời không kịp chuẩn bị, trên người còn có vết thương nên chậm chạp hơn vài phần, cũng chính sự chậm chạp này khiến gã bị cánh cửa đập trúng mũi. Cảm giác đau đớn ập tới, nước mắt sinh lý trào ra.
“Mẹ kiếp!”, Trần Gia Hành chửi rủa, che cái mũi đau nhức, giương đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn sang, trước mặt là Lệ Cảnh Minh với khuôn mặt hết sức dữ tợn.
Mặc dù nói rồng mạnh cũng không thắng được rắn địa phương, nhưng rắn sao có thể so sánh với rồng. Đây là lần đầu tiên Trần Gia Hành đối đầu trực diện với Lệ Cảnh Minh. Vốn dĩ gã cho rằng chỉ là một tên bám váy đàn bà biết làm ăn kinh doanh, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Trên người Lệ Cảnh Minh toát ra lực uy hiếp cực mạnh, cho dù Trần Gia Hành đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng đẫm máu cũng bị khí thế của Lệ Cảnh Minh dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, phải lùi ra sau mấy bước.
Lệ Cảnh Minh lạnh lùng liếc gã, sau đó bước vào trong phòng. Căn phòng hết sức lộn xộn, anh có khứu giác rất nhạy bén nên vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu.
Mùi nồng nặc này đều tỏa ra từ bên cạnh Thẩm Tri Ý, mặt đất và trên giường đều nhuốm màu đỏ chói mắt.