Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh - Chương 212
Lúc đang nghĩ xem nên ăn gì thì bụng của Thẩm Tri Ý bắt đầu đau âm ỉ, cô buồn bực nói: “Thanh đạm một chút, dạ dày tôi không được thoải mái”.
Khi dạ dày không bị đau, món ăn yêu thích của Thẩm Tri Ý là đồ cay, gà cay, lẩu và cá kho cay đều là những món cô thích nhất. Nghĩ đến là thèm nhưng bây giờ cô không thể ăn.
Lệ Cảnh Minh vẫn gọi món cháo bồi bổ dạ dày như mọi khi.
Thẩm Tri Ý bĩu môi, cháo này mới ăn thì cũng còn được, nhưng ăn lâu sẽ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Đầu tóc Thẩm Tri Ý rối bời, lúc ăn cháo cũng không tiện, muốn buộc tóc lại, nhưng tay phải bị thương không cử động được.
Lệ Cảnh Minh đặt chiếc bát trong tay xuống, hơi cúi người vuốt lên mái tóc dài xoăn lọn của cô, sau đó anh thắt bím tóc lòa xòa xõa hờ hững bên vai, lộ ra vầng trán mịn màng.
Thẩm Tri Ý cụp mắt nhìn bím tóc thắt trên ngực, thờ ơ nói: “Kỹ thuật thuần thục đấy, chắc là buộc tóc cho Hạ Minh Nguyệt nhiều lần rồi nhỉ”.
Lệ Cảnh Minh im lặng một lúc rồi cụp mắt xuống hỏi: “Anh nói anh chỉ buộc tóc cho em, em có tin không?”
Thẩm Tri Ý nói: “Tôi không tin”.
Lệ Cảnh Minh – một người đàn ông mà có thể đan tóc cho cô một cách thuần thục như vậy, nói không tập luyện thì ai mà tin chứ?
Lệ Cảnh Minh không giải thích, nhưng trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, như có thứ gì đó bị mắc kẹt bên trong.
Tại sao một câu nói “Tôi không tin” của Thẩm Tri Ý lại khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại đi, ban đầu không phải anh cũng đã nhiều lần không tin Thẩm Tri Ý sao? Bây giờ đến lượt anh nếm trải mùi vị của cảm giác không được người khác tin tưởng.
Thẩm Tri Ý ăn được vài thìa cháo rồi không ăn nữa.
Mười mấy tiếng đồng hồ giờ cô chưa ăn gì vào bụng, bây giờ chỉ ăn một ít như vậy, Lệ Cảnh Minh nhìn bát cháo còn hơn một nửa trong bát: “Ăn thêm chút nữa đi”.
Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, không ăn nữa”.
Lệ Cảnh Minh im lặng một lúc rồi đặt bát xuống, lấy khăn giấy lau khóe môi cho cô. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, bộ dạng cứ như thể cô đang khiến anh phải nhọc lòng.
Sau khi ăn cháo xong, Thẩm Tri Ý nằm xuống không có việc gì làm, cũng không ngủ được nên tìm chủ đề trò chuyện.
“Trần Gia Hành đâu?”
“Xử lý xong xuôi rồi”, sắc mặt Lệ Cảnh Minh hết sức bình thản, nhưng khi nhắc tới Trần Gia Hành, trong mắt anh thoáng qua vẻ lạnh lùng. Anh muốn Thẩm Tri Ý chủ động đề cập đến “thỏa thuận bán thân”, nhưng chờ đợi một lúc, Thẩm Tri Ý chỉ phát ra một tiếng “Ồ”, mà chẳng nói thêm lời nào nữa.
“Anh đã xé bỏ thỏa thuận mà em đã ký. Trần Gia Hành sẽ không quấy rầy em nữa, anh trai của em cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Khuôn mặt Thẩm Tri Ý biến sắc: “Anh ta có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến tôi nữa rồi”.
Cô đã quyết định cắt đứt quan hệ với Thẩm Tu Lễ từ khoảnh khắc Thẩm Tu Lễ bỏ mặc cô lúc cô bị Trần Gia Hành đánh thuốc mê.
Cô không phải là Thánh mẫu, không thể vì một người anh trai ích kỷ vô nhân tính mà tiếp tục miễn cưỡng chịu đựng thỏa hiệp với Lệ Cảnh Minh.
Cô nằm trên giường, ánh mắt vừa nãy còn hoảng hốt bỗng chốc trở nên kiên định, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Lệ Cảnh Minh: “Lệ Cảnh Minh, tôi muốn ly hôn”.