Ngày Anh Không Còn Yêu Em - Chương 1
01.
“Anh ấy ngủ rồi.”
Nghe vậy, đầu bên kia tai nghe bỗng chốc im lặng trong giây lát.
“Vậy cô cứ kể tiếp đi, đúng lúc tôi cũng không ngủ được.”
Tôi đợi mãi mà không thấy cô ta trả lời. Thay vào đó, là tiếng pin yếu, thiết bị sắp tắt vang lên trong tai nghe.
Rồi, ngay giây tiếp theo, tiếng loa ngoài vang lên chói tai.
“Choang—” Không biết bên đó có thứ gì bị đập vỡ, giọng Sở An An đột ngột trở nên hốt hoảng:
“Chị dâu, là… là giám đốc Hạ nói… dạo này anh ấy mất ngủ nghiêm trọng…”
“Đêm hôm không ngủ được, em đang làm gì vậy hả?”
Bên cạnh, Hạ Nam Phong bị chuỗi âm thanh này đánh thức. Vừa mở mắt định nổi cáu, lại khựng lại khi nghe thấy giọng Sở An An.
Sau đó giọng anh dịu xuống:
“Mộc Mộc, đừng làm ầm lên nữa, ngủ đi thôi.”
Chỉ vì tôi để Sở An An kể chuyện tiếp, lại bị anh nói thành tôi vô cớ nổi giận giữa đêm khuya.
Nói rồi, như thể muốn giấu giếm điều gì đó, anh lập tức giật lấy điện thoại trong tay tôi, dứt khoát cúp máy.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Im lặng một hồi lâu, anh xoa trán thở dài:
“Chỉ là dạo này anh bị mất ngủ nặng, đúng lúc An An học chuyên ngành phát thanh, nên em đừng nghĩ nhiều, cũng đừng hiểu lầm.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh quay người tắt đèn, đưa lưng về phía tôi, làm ra vẻ muốn ngủ.
Tôi nhìn bóng lưng anh, lại không phân biệt nổi mình đang có cảm xúc gì.
Tôi biết rõ chuyện mất ngủ của Hạ Nam Phong đã có từ ba năm trước.
Khi đó chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh vẫn chỉ là một chàng trai tay trắng.
Vì muốn sớm kết hôn với tôi, người có gia cảnh tốt, anh tự lập gây dựng sự nghiệp, lao đầu vào làm việc điên cuồng.
Có lúc áp lực lớn đến mức thức trắng nhiều đêm liền.
Vì thế tôi cũng biết anh cần nghe nhạc nhẹ mới ngủ được, thậm chí từng cảm thấy có lỗi vì căn bệnh này của anh.
Khi đó, chính anh dịu dàng lau nước mắt nơi khoé mắt tôi:
“Mộc Mộc, là anh tự nguyện mà.”
Chỉ là, người mà anh cam tâm tình nguyện, dường như đã âm thầm thay đổi.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng giọng điệu làm nũng của Sở An An vẫn văng vẳng mãi không tan biến.
Nếu thật sự không có gì, thì sao lại phải giấu diếm như vậy?
Người từng cùng tôi chung giường chung gối… từ bao giờ đã mộng mị cùng kẻ khác rồi?
02
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, tôi bị tiếng lục cục làm tỉnh giấc.
Nheo mắt nhìn qua, liền thấy anh quay lưng về phía tôi, đang gõ tin nhắn.
An An: Xin lỗi giám đốc Hạ, làm phiền hai người rồi.
Hạ Nam Phong: Không sao, không trách em đâu, anh đã nói rõ với cô ấy rồi.
An An: (Gửi biểu cảm chó con làm nũng) Vậy giám đốc Hạ định bồi thường cho em thế nào đây? Tối qua giọng em khàn cả rồi đó.
Hạ Nam Phong: Ngốc quá, chẳng phải vừa mới mua nước hoa cho em, còn dẫn em đi ăn món Pháp rồi sao. Mua cho em cái túi mà lần trước em nói thích nhé?
An An: Tuyệt quá! Cảm ơn giám đốc Hạ! Giám đốc Hạ vạn tuế! (Gửi biểu cảm thơm thơm)
Như sợ đánh thức tôi, Hạ Nam Phong chỉ khẽ bật cười thành tiếng rất nhỏ.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên một bên gương mặt anh, dù mờ tối, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt dịu dàng và nét cưng chiều hiện rõ trên khuôn mặt ấy.
Mắt tôi bỗng thấy cay xè, tim cũng siết chặt lại.
Chẳng trách dạo này ngày nào anh cũng viện cớ tăng ca, nhưng định vị thì chẳng hề ở công ty.
Chẳng trách mỗi lần trở về đều có mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên người.
Chỉ là, mỗi lần tôi vừa định mở miệng, anh lại nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi:
“Mộc Mộc, anh mệt lắm rồi.”
Chỉ một câu ấy, liền đủ để chặn lại tất cả những câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng tôi, dễ dàng đổi lấy ánh mắt đầy xót xa của tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt, để mặc nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống má.
Cũng lạnh lẽo như nước mắt tôi, chính là trái tim từng yêu anh tha thiết ấy.
Đè nén hết uất ức trong lòng, tôi cố ép mình nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài cùng anh.
Hôm nay là ngày tôi đi khám thai định kỳ, Hạ Nam Phong đã nói từ sớm là sẽ đưa tôi đến bệnh viện.
Từ sau khi kết hôn đến nay đã hai năm, bụng tôi vẫn chẳng có động tĩnh gì, cả hai chúng tôi đều có phần sốt ruột.
Tôi biết anh rất thích trẻ con. Mỗi lần thấy người khác bế con vui đùa, anh đều khẽ cong môi cười, ánh mắt dịu dàng đến lạ, nhưng chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện con cái với tôi.
Chúng tôi đều hiểu rõ, bởi vì ngày trước sống vất vả cùng anh, thể trạng vốn không tốt của tôi ngày càng yếu hơn. Trước đó, tôi đã từng hai lần sảy thai tự nhiên, điều đó luôn là chiếc gai nhức nhối trong lòng tôi.
Vì muốn có một đứa con với anh, tôi từng âm thầm uống vô số loại thuốc bổ.
Chỉ cần có người nói hiệu quả, tôi đều muốn thử.
Rõ ràng tôi vốn là người sợ đắng nhất, vậy mà mỗi lần chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể dốc một bát thuốc đắng xuống bụng, còn dứt khoát hơn bất cứ ai.
Chỉ vì không muốn nhìn thấy ánh mắt anh lộ vẻ khát khao mỗi lần trông thấy con cái của người khác.
Hai tháng trước, cuối cùng cũng có tin vui.
Khi đó anh nhìn tờ siêu âm, phấn khích đến mức ôm lấy tôi xoay vòng tại chỗ.
Anh nói tôi và đứa nhỏ là ân huệ ông trời ban cho anh, nhất định sẽ trân trọng chúng tôi thật tốt.
Anh muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho mẹ con tôi, để chúng tôi trở thành gia đình hạnh phúc nhất thế gian.
Thậm chí còn lên kế hoạch nuôi con chi tiết từng tháng một, rồi dắt tay tôi từng bước đối chiếu từng mục.
“Cảm ơn em, cảm ơn em Mộc Mộc, là em đã cho anh một mái ấm.”
Nghĩ đến đây, tôi khẽ đưa tay vuốt ve bụng dưới của mình. Dù vẫn chưa lộ rõ, nhưng nơi đó thật sự đang dưỡng nuôi một sinh mệnh bé nhỏ. Một sinh mệnh thuộc về tôi và anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi mềm mại hẳn đi, tôi vẫn muốn cho anh thêm một cơ hội nữa.
Nhưng đúng lúc ấy, trên bàn vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến từ điện thoại của anh. Mắt tôi vốn rất tốt, chỉ liếc qua một cái liền thấy rõ, lại là tin nhắn của Sở An An.
“Giám đốc Hạ, em trật chân không đi được nữa, có thể phiền anh đến một chuyến không? (biểu cảm khóc nức nở) Một mình em không xoay xở nổi.”
Tôi còn chưa kịp đọc kỹ, cuộc gọi từ Sở An An đã bất ngờ gọi tới.
Hạ Nam Phong nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, có phần lúng túng ra hiệu bảo tôi đừng quan tâm, rồi quay người đi ra ban công nhận điện thoại.
Khi trở vào, anh hơi áy náy ôm lấy tôi từ phía sau khi tôi đang thu dọn đồ.
“Mộc Mộc, xin lỗi nhé, bên công ty có chút chuyện gấp… anh phải qua đó một chuyến.”
“Đừng lo, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, anh xử lý nhanh rồi xong. Xe để lại cho em, lát nữa anh bảo chú Vương chở em đi bệnh viện, không cần đợi anh.”
Nói xong, anh buông tay tôi ra, vội vã mặc áo khoác đang để trên ghế sofa, đến quần áo cũng chưa chỉnh tề.
Tôi cố nén, cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn muốn giành thêm một lần nữa.
Vì thế, tôi gọi anh lại khi anh đã bước nửa người ra khỏi cửa.
“Chuyện gì mà gấp vậy? Thật sự phải đi à? Nhưng chúng ta đã hẹn đi khám thai từ trước rồi mà…”
“Công việc của anh chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả con chúng ta sao…”
Nghe vậy, anh khựng lại một chút, trong mắt thoáng qua chút giằng co.
Ngay sau đó, anh thở dài, hiếm khi đưa tay gãi mũi, như thể đang che giấu sự chột dạ trong thoáng chốc.
“Mộc Mộc ngoan, anh xử lý xong sẽ lập tức đến với em và con, được không?”
“Rất nhanh thôi, tin anh nhé.”
“Rầm—”
Tiếng cửa đóng lại vang lên, tôi bỗng không nhịn được nữa, mọi ấm ức và ghê tởm trào ra, nước mắt từng giọt rơi xuống, tôi dựa vào bồn rửa, ôm lấy bụng, nôn khan.
Cuối cùng, tôi kiệt sức ngồi bệt xuống đất, đưa tay vuốt bụng dưới, cắn răng thật chặt.
“Con yêu, xin lỗi… mẹ không thể giữ con lại được nữa rồi.”
Ngước nhìn mông lung, tôi bỗng nhận ra, ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ lướt qua, tựa như những yêu thương ngày trước… đã bị thổi tan mất rồi.
03
“Em chắc chắn không cần đứa bé này nữa sao?”
Bác sĩ chủ trị vốn rất quen với tôi. Đối diện với ánh mắt đầy tiếc nuối của chị ấy, tôi chỉ có thể khẽ thở dài, rồi kiên quyết gật đầu.
Trước đây tôi không ít lần đến đây khám bệnh, chị ấy biết tôi đã vất vả thế nào mới có thai lần này, cũng biết sau lần sảy thai này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội có con nữa.
“Vâng, phiền chị sắp xếp giúp em ca phẫu thuật.”
Khi một lần nữa bước ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã về chiều. Vừa sảy thai xong lại cả ngày chưa ăn gì, cơ thể tôi yếu đến mức mắt hoa đầu váng.
Tôi phải vịn tường mới gượng đứng vững được, thế mà lại ngay lúc ấy gặp đúng Hạ Nam Phong và Sở An An đang bước vào từ cửa.
Ba người chạm mặt nhau, Hạ Nam Phong theo phản xạ lập tức buông tay đang đỡ lấy Sở An An.
“Em khám xong không về nhà ngay sao? Sao muộn thế này còn ở lại bệnh viện…”
Nói xong, dường như mới nhận ra sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hoe của tôi, giọng điệu cũng bắt đầu lo lắng.
“Sao sắc mặt em tệ thế? Không sao chứ? Có chuyện gì sao không nói với anh?”
Vừa nói, anh vừa bước lên một bước định đỡ tôi, nhưng bên cạnh, Sở An An lại bất ngờ nhíu mày, bực bội hừ một tiếng:
“Giám đốc Hạ, đã gặp được chị dâu rồi thì em không làm phiền nữa. Em tự về được.”
Dứt lời, cô ta còn cố tình nhảy lò cò vài bước, như sợ người khác không nhìn ra mình đang trẹo chân, đi đứng khó khăn.
Hạ Nam Phong cau mày, tay vừa vươn ra đã khựng lại giữa không trung, rồi đành rút về, vội vã quay sang đỡ lấy Sở An An đang chực ngã.
“Mộc Mộc, là thế này, An An trong lúc làm việc bị trật chân, em cũng thấy rồi đấy, giờ cô ấy thật sự không thể đi nổi.”
“Vì dù sao cô ấy cũng bị thương trong lúc làm việc ở công ty, tính ra là tai nạn lao động, nên anh phải có trách nhiệm. Trước hết đưa cô ấy về đã, dù gì cũng là con gái, lại một thân một mình đi làm xa, cũng không dễ dàng gì, em xem…”
Tôi cúi đầu cười lạnh một tiếng, tránh ánh mắt anh.
“Làm việc? Giám đốc Hạ đúng thật là biết quan tâm người khác quá nhỉ. Hôm trước chú Vương ốm, sao chẳng thấy anh tận tâm tận lực đưa đón như thế?”
“Không lẽ còn định quan tâm luôn lên giường?”
Lời tôi nói rất khó nghe, cũng chẳng buồn hạ giọng, sắc mặt Sở An An lập tức trắng bệch.
Cô ta kéo tay áo Hạ Nam Phong, mặt đỏ ửng lên đầy ấm ức.
Thấy vậy, Hạ Nam Phong bắt đầu nổi giận.
“Mộc Mộc, đừng trút giận vô cớ lên An An ở đây, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ấy.”
“Ồ? Vậy tức là do anh Hạ tự nguyện làm thê nô đấy à?”
Tôi lạnh lùng cười khẩy.
“Chị dâu, chị thật sự hiểu lầm rồi, em thực sự bị trẹo chân, không đi nổi nên mới nhờ giám đốc Hạ giúp…”
“Lúc đó tình huống gấp quá, trong công ty cũng chỉ còn hai người bọn em tăng ca…”
Thấy tôi vẫn im lặng, Hạ Nam Phong bắt đầu sốt ruột, trong giọng nói thấp thoáng sự tức giận.
“Mộc Mộc, anh chỉ không đưa em đi khám thai, vì công ty có việc gấp. Sao em lại phải làm quá lên thế? Giờ em vẫn khỏe mạnh, đi lại bình thường, còn An An thì thật sự không thể đi được.”
“Trong trường hợp như thế, ai mà chẳng đưa tay giúp đỡ? Ai mà chẳng thông cảm? Đưa cô ấy đến bệnh viện chẳng phải hợp tình hợp lý sao?”
“Sao em lại trở nên vô tình như thế? Em làm anh thất vọng quá rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của anh, tôi bỗng thấy vừa buồn cười vừa mệt mỏi.
Muốn kết thúc sớm cuộc tranh cãi nhạt nhẽo này, tôi nhún vai, cong môi cười nhạt, cố tình bắt chước giọng điệu của Sở An An:
“Giám đốc Hạ, nhưng em nhìn thấy rồi mà?”
“Em nói gì?”
Anh ngớ người, rõ ràng chưa hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
“Tin nhắn sáng nay cô ta gửi cho anh đấy, giám đốc Hạ, anh nghĩ sao?”
Nói xong, tôi liền hất tay, đẩy mạnh hai người đang chắn đường, không quay đầu lại mà bước thẳng đi trong ánh mắt sững sờ của Hạ Nam Phong.
Từng đợt đau âm ỉ truyền đến từ bụng dưới, đau đến mức tôi suýt không đứng nổi, nhưng so với nỗi đau trong tim, thì chẳng thấm vào đâu.
Tôi chẳng muốn ở lại thêm giây nào, chỉ muốn cắm đầu bước thật nhanh.
Vừa đẩy cửa ra, phía sau đã vang lên tiếng nức nở uất ức của Sở An An, tiếng khóc nghẹn ngào không dứt.
Khiến Hạ Nam Phong – người vừa định đuổi theo tôi – lập tức dừng lại, quay đầu lại dịu giọng an ủi cô ta.
Tôi không dừng bước, cũng chẳng hề ngoảnh lại nhìn thêm một lần.