Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp(3) - Dị bản - Chương 717
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Mạc Tuân túm thành quyền thật chặt, anh định tiến lên trước, nhưng Mạc Từ Tước sâu kín lên tiếng: “Để cô ấy tự chọn!”
Bước chân Mạc Tuân dừng lại.
Mạc Từ Tước nhìn phía trước Lê Hương: “Cô ấy là một cô gái rất đặc biệt, nếu như con yêu cô ấy, phải học làm sao để yêu cô ấy.”
Mạc Tuân nghiêng mặt, đôi mắt thâm thúy rơi vào Mạc Từ Tước: “Nói cứ như bố hiểu rõ Lê Hương hơn cả con, bố như thế hẳn đã biết chồng cũ Lê Hương là ai?”
Mạc Từ Tước nhìn về phía Mạc Tuân.
Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi mỏng thành vòng cung châm chọc: “Lẽ nào con đoán sai rồi, quá khứ Lê Hương đều bị xóa đi sạch sẽ, chẳng lẽ không phải là bố ra tay?”
Mạc Từ Tước đột nhiên nheo lại đôi mắt thâm trầm, kỳ thực ông biết chuyện này không gạt được, chỉ cần Mạc Tuân bắt đầu bắt tay điều tra, anh chẳng mấy chốc sẽ tra được trên người ông.
Tất cả mọi người đều nói đứa con trai này là giống như ông, bất kể là thiên phú kinh doanh, hay là thủ đoạn lôi đình vạn quân.
Xem ra Lê Hương biến mất máy ngày nay, chẳng những Lê Hương làm được rất nhiều chuyện, Mạc Tuân cũng không nhàn rỗi, anh đại khái cũng điều tra rất nhiều chuyện.
Việc này cũng sẽ không cho anh một câu trả lời chính xác, nhưng với một người thông minh mà nói, những dấu vết kỳ quặc này đều sẽ làm khiến anh hoài nghỉ rất nhiều.
Như vậy hiện tại, rốt cuộc Mạc Tuân đang nghỉ ngờ cái gì? Mạc Từ Tước nhìn cặp mắt thâm thúy của Mạc Tuân, mặt ngoài Mạc Tuân bình tĩnh không lay động, chỉ là trên ấn đường anh tuấn phủ lên tầng sương lạnh âm lệ, đứa con trai này của ông rốt cuộc cũng đã trưởng thành, hiện tại ngay cả ông cũng nhìn không thấu trong lòng nó rốt cuộc suy nghĩ cái gì nôi.
Lúc này Mạc Tuân lại cười nhẹ một tiếng: “Bố, bố mạnh tay như vậy rốt cuộc muốn xóa đi thứ gì, con hiện tại rất nghỉ ngờ bố.”
Mạc Từ Tước sâu kín thu mắt, ông lãnh đạm mở miệng nói: “Vậy tự con điều tra đi! Chờ con tra ra được gì rồi, mới có tư cách nói chuyện với bó.”
Mạc Tuân siết quyền, anh cảm giác hiện tại Mạc Từ Tước dạy anh một chữ “bố”?
Mạc Từ Tước đang dạy anh chữ “bồ” là viết như thế nào.
Mạc Tuân lại dán mắt về Lê Hương phía trước, hiện tại tất cả mọi người đang đợi cô đưa ra lựa chọn, cô chỉ có thể chọn mạng mình hoặc mạng Mạc Tử Tiễn. Mạc Tuân siết chặt quyền, anh rất muốn tiến lên, nhưng nắm tay siết rồi lại thả, siết lại thả, cuối cùng vẫn bông lỏng…
Để chính cô đưa ra quyết định thôi.
Lê Hương cũng không do dự, cô nắm châm bạc, tiếp tục giải phẫu cho Mạc Tử Tiễn, cổ độc theo chất lỏng màu đen ủng ục chảy ra bên ngoài.
Cô chọn Mạc Tử Tiễn?
*Prof. Lêi” Tiểu Đào đau lòng ôm đầu lên tiếng.
Lê Hương nhìn về phía Tiểu Đào, cô chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, giọng nói thanh lệ vang lên: “Tiểu Đào, mọi người vẫn cho rằng đây là lựa chọn, thực ra với tôi mà nói, việc này cho tới bây giờ không phải là lựa chọn, chúng ta là bác sĩ, từ giây phút cuộc phẫu thuật bắt đầu trở đi, trừ phi chúng ta ngã xuống trên bàn mổ, bằng không giải phẫu sẽ vĩnh viễn không có một giây nào kết thúc giữa đường cải!”
Mọi người ở đây đều chân động, bọn họ nhìn Lê Hương lúc này, thiếu nữ mặc chiếc blouse trắng dài, vẫn là dáng vẻ nhỏ xinh tràn đầy tiên khí kia, cô không chút hoảng loạn nào, không thẹn với chiếc blouse trắng khoác lên người mình, bác sĩ trong lời thiên hạ là thiên sứ giữa trần gian, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Rất nhanh, cổ độc trong cơ thể Mạc Tử Tiễn đã bị bức ra toàn bộ, Lê Hương tự tay rút ra kim khâu, thình thịch thình thịch, tiếng tim đập của Mạc Tử Tiễn nhanh chóng thông qua máy đo nhịp tim truyền tới.
Tiếng tim đập này mang theo ma lực cải tử hoàn sinh, đập mạnh và đều, đây có lẽ là âm thanh tuyệt vời nhất trên cõi đời này.
“Prof. Lê, cổ độc trong cơ thể viện sĩ Mạc đã bị thanh trừ sạch rồi.”
“Prof. Lê, tim viện sĩ Mạc đập bình thường.”
“Prof. Lê, tất cả chức năng cơ thể của viện sĩ Mạc đều khôi phục bình thường.”
“Prof. Lê, chúc mừng, giải phẫu rất thành công.”
Tiểu Đào cùng tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học làm một chuỗi này kiểm tra cơ thể cho Mạc Tử Tiễn, bọn họ mừng rỡ lại kích động báo cáo với Lê Hương.
Giải phẫu thành công?
Lệ lão phu nhân vỗ mạnh tay xuống cánh tay xe đẩy, hốc mắt đã đỏ, bên trong ánh lên nước mắt: “Tốt, tốt quá!”
Lệ Quân Mặc cầm tay lão phu nhân, anh nhìn về Lê Hương phía trước, bọn họ mỗi một người đứng tại chỗ cùng Lê Hương đã trải lần giải phẫu này, sự rung cảm bắt nguồn từ loại chuyện sinh tử này khiến khóe mắt người ta dễ dàng nóng bừng đong đầy nước mắt.
Mạc Tuân đứng yên không hề động, trong lòng anh đột nhiên bình thường trở lại, có một loại cảm giác từ từ lấp đầy toàn bộ lồng ngực anh, khiến anh một lần nữa nhận thức được cô gái có tên là Lê Hương trước mặt.
Anh vẫn cho là cô là đứa con gái tâm cơ thích đùa giỡn, giỏi chơi trò ái muội, ham hư vinh, mãi đến một khắc cô khoác lên mình chiếc áo blouse trắng dài kia anh mới thật sự biết rõ cô, cô khiến anh rất kinh diễm, rất tự hào, cô gái như thế thuộc về anh, dù cho vừa rồi cô lựa chọn Mạc Tử Tiễn.