Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp(3) - Dị bản - Chương 722
Lê Hương giơ tay lên xoa xoa lung tung đôi môi mọng của mình, nếu không phải nuốt xuống tổ yến, cô tuyệt đối sẽ nhỗ ra trả lại cho anh, cô ngước mặt trừng mắt về phía anh: “Mạc Tuân, anh làm cái gì thế, như vậy rất không không vệ sinh!”
Mạc Tuân là người coi trọng vệ sinh nhất, hơn nữa mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ở trước mặt cô chính là phù vân, anh chỉ thích đút cô như vậy.
Mạc Tuân nhìn cô có vẻ tức giận, hệt như mèo con xù lông, không hề có sức uy hiếp, anh nhếch đôi môi mỏng vòng cung tà mị: “Cô là người phụ nữ của tôi, tooi muốn làm gì với cô liền làm thế với cô!”
“Cái… cái gì, từ lúc nào tôi thành người phụ nữ của anh?” Lê Hương kinh ngạc nhìn người đàn ông bá đạo trước mắt.
“Cô ở trên giường tôi, dĩ nhiên là người phụ nữ nhân của tôi.”
“Anh…”
“Không chỉ như vậy, chén tổ yến cô mới vừa ăn cũng là của tôi, áo sơ mi trắng mặc trên người cũng là của tôi, chỉ phí ăn mặc của cô đều là tôi chỉ, chẳng lẽ còn không thừa nhận ngươi là phụ nữ của tôi, tôi cũng sẽ không dùng tiền nuôi người phụ nữ của kẻ khác.”
Lê Hương bị chặn á khẩu không trả lời được, cô biết mình cãi nhau cho tới bây giờ chưa từng thua, thông thường đều là cô đè người khác xuống đất chà qua chà lại, nhưng với người đàn ông Mạc Tuân này cãi nhau, vậy mà cho tới bây giờ không thể thắng nỗi.
Người đàn ông này nhất định chính là khắc tinh của cô.
“Vậy giờ tôi đi ngay.” Lê Hương vén chăn lên xuống giường.
Song, Mạc Tuân đã vươn tay ôm thắt lưng mềm của cô, trực tiếp đẩy ngã cô lên giường lớn mềm mại, thân thể cao lớn tuấn cũng phủ lên, ở giữa không trung từ trên cao nhìn xuống cô: “Giường Mạc Tuân tôi, cũng không phải là nơi cô muốn bò thì bò, muốn xuống thì xuống.”
Lê Hương bị anh vây ở dưới thân, quanh quản bên chóp mũi đều là hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh trên người anh, đặc biệt dễ ngửi, là mùi hương cô thích lại mê luyến trong trí nhớ.
Đã từng ở Hải Thành, cô cùng anh ngủ trên một chiếc giường, mỗi sớm cô ở trong ngực anh mở mắt ra, mấy ngày nay cô vẫn không dám nhớ lại đoạn hồi ức tốt đẹp kia, hiện tại lần nữa nằm lên chiếc giường anh, bị hơi thở đặc trưng của anh bao vây, toàn thân Lê Hương mềm nhũn, khuôn mặt tuyệt sắc cũng ửng vài vệt đỏ.
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô có tin nhắn tới.
Nhưng điện thoại của cô đặt trên tủ giường, cô bị anh giam lại rồi, căn bản không lấy được.
“Anh tránh ra, tôi muốn lấy điện thoại.” Lê Hương đẩy anh một cái.
Mạc Tuân nhìn thoáng qua điện thoại của cô, sau đó vươn cánh tay dài buông lỏng cô, cầm điện thoại tới, đưa cho cô: “Này.”
Anh không hề có ý tránh ra, cứ giữ tư thế che cả bầu trời của cô như vậy, giam giữ cô trong lòng mình, để cô xem điện thoại.
Lê Hương chỉ có thể mở tin nhắn, là Diệp Linh gửi tới, lần trước cô nhờ Diệp Linh giúp mình tra ra là ai tung ảnh cô mua thuốc tránh thai lên trên mạng, hiện tại đã có kết quả.
Diệp Linh chỉ nhãn ba chữ “Mạc Tuân.”
Cái gì? Lê Hương nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, sau đó cô ngước mặt trừng mắt về tên đầu sỏ đứng đằng sau: “Mạc Tuân, có phải là anh tung ảnh tôi mua thuốc tránh thai lên mạng không? Anh điên rồi sao, người Dạ gia đẩy tôi tới nơi đầu sóng ngọn gió thì thôi đi, anh vậy mà cũng làm như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lê Hương nghỉ ngờ tới rất nhiều người, nhưng không nghỉ ngờ anh, bây giờ nghĩ lại đêm đó cô mua thuốc tránh thai anh hẳn là đang ở bên ngoài nhìn.
Ảnh là anh tự tay chụp, cũng là anh sai người tung nó ral Như thế mới có một loạt chuyện phía sau đó?
Lê Hương tức chết rồi, nghĩ tới tên đàn ông này làm việc ác liệt như thế, cô theo sau giải quyết hậu quả, cô càng tức hơn, lúc này cô siết nắm đắm nhỏ dùng sức nện về người anh Mạc Tuân để cho cô đập hai cái, sau đó giữ chặt cỗ tay mảnh khảnh của cô đè lên giường: “Tôi có thể làm gì? Ai bảo cô ngủ đã liền phủi mông đi, hoàn toàn không có ý chịu trách nhiệm với tôi, cũng không có dự định công khai quan hệ chúng ta!”
Anh… anh đang nói cái gì thế? Cái gì mà cô không muốn chịu trách nhiệm với anh? Cái gì mà cô không muốn công khai quan hệ của chúng ta? Lẽ nào anh còn muốn cô chịu trách nhiệm với anh, lẽ nào anh muôn công khai quan hệ lân nhau? Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài, khiếp sợ nhìn anh: “Anh…anh có ý gì?”
Mạc Tuân từ trên cao nhìn xuống, giam cô dưới thân mình mình, sau đó hạ thấp cơ thể, áp sát khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ tiến tới trước mắt cô: “Lê Hương, tôi thấy cô ở trước mặt người khác thông minh lắm mà, sao ở chỗ tôi liền hóa ngây ngô thế? Tôi thấy cô là đang giả ngu! Ý của tôi à? Ý của tôi rất đơn giản, mượn vị thế trên giường, Lê Hương cô nên cho tôi một danh phận rồi!”
Lê Hương, cô nên cho tôi một danh phận rồi?
Nếu như câu trước của anh còn khiến cô mơ mơ màng màng, nhưng câu sau nói thẳng như thế, bá đạo lại trực tiếp, cái đầu nhỏ Lê Hương “oanh” một tiếng liền nổ tung.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng cô cùng vị đường đường là chủ tịch Mạc thị ngủ một chút, vị chủ tịch này liền quấn lấy cô không tha, còn tung thủ đoạn với bên ngoài, chứng minh bọn họ đã ngủ cùng nhau nữa, bây giờ anh còn cầu tới địa vị, cầu tới danh phận?
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương hệt như cánh bướm không ngừng run rấy, hiện tại mặt hai người kề sát, hơi thở của anh phả lên da thịt mềm mại của cô, vô cùng ám muội.
Lê Hương khiếp sợ nhìn anh: “Anh… anh muốn danh phận gì?”