Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp(3) - Dị bản - Chương 738
Viện sĩ Khâu từ ái cười nói: “Lê Hương, con không trễ, là chúng ta nóng lòng chờ con đến, nào, để thầy giới thiệu cho con một chút, những vị này đều là ngôi sao sáng của y giới, vị này chính là giáo sư Nhạc của bệnh viện Nam Sơn, chuyên gia của khoa thần kinh, vị này chính là…”
Viện sĩ Khâu giới thiệu từng người một, Lê Hương tự nhiên lễ phép gật đầu chào hỏi, hiện tại cô đứng dưới ngọn đèn sáng chói, cử chỉ hoàn mỹ cùng khí chát tuyệt trần toát ra phong hoa một thân.
“Viện sĩ Khâu, đây là lần đầu tiên trò cưng của ông Lê Hương lộ diện, nghe nói lát nữa Lê Hương sẽ lên sân khấu diễn thuyết luận văn học thuật của cô ấy. Mới 20 mà đã đứng được trên sân khấu lớn thế này, đến chúng ta lúc còn trẻ cũng theo không kịp, chúng tôi đều rất chờ mong bài luận văn diễn thuyết này!”
Hôm nay là diễn đàn đỉnh cao của giới y học Đề Đô, Lê Hương sẽ lần đầu tiên diễn thuyết luận văn học thuật của mình, đây đương nhiên là mong đợi của mọi người.
Viện sĩ Khâu khiêm tốn cười nói: “Lê Hương bây giờ còn tuôi rất trẻ, là hậu bồi, các vị đều là thầy cô giác của cô, nếu như cô diễn thuyết có gì thiếu sót, cũng xin các vị thầy cô vui lòng chỉ giáo.”
Diễn đàn học thuật hôm nay cũng có một người tới, chính là Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên cũng học y, với thành tích của cô ta không vào được nơi này, không có tư cách, thế nhưng, cô ta xuất thân tốt, là thiên kim đại tiểu thư của thủ phủ Lệ gia, hiện tại Lệ Quân Mặc lại đã trở về, hôm nay là Lệ Quân Mặc dẫn cô ta tới đây mở mang kiến thứ một chút.
Nhưng Lệ Yên Nhiên lại chẳng học hỏi được gì, hiện tại cô ta đứng ở nơi không người chú ý, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên nhìn viện sĩ Khâu dẫn Lê Hương giới thiệu cho mọi người, cô tanhìn Lê Hương phóng khoáng ung dung dưới ánh đèn sáng rực, cô ta nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lê Hương, thưởng thức không ngớt với ngôi sao sáng là cô, đám thanh niên tài giỏi đẹp trai toát ra thưởng thức mến mộ với cô…
Cô ta thấy hôm nay căn bản cũng không phải là diễn đàn học thuật gì, mà như cuộc tuyển tú dành riêng cho Lê Hương?
Lệ Yên Nhiên siết chặt quả đắm của mình, trong lòng hận đến cắn răng, đại chiến lần trước cô ta và toàn bộ Dạ gia tổn thương nguyên khí nặng nè, Dạ lão bởi vì ở bên trong cơ thể có cổ độc, ngay cả diễn đàn lần này cũng không thẻ tham gia, vậy mà Lê Hương lại nghênh đón thời khắc cao quang của mình.
Lệ Yên Nhiên hung hăng dời mắt, không nhìn Lê Hương nữa, cô ta tìm kiếm bố mình – Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc là thủ phủ toàn cầu, trùm từ thiện, hiện tại bên người ông không ít người vây quanh, đám người đó ân cần nói gì đó với ông, nhưng ông không để tâm, ánh mắt của ông cũng rơi vào một người.
Lệ Yên Nhiên nhìn theo ánh mắt Lệ Quân Mặc, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, bởi vì Lệ Quân Mặc hiện tại đang nhìn…
Lê Hương?
Bố vậy mà nhìn Lê Hương?
Phản ứng đầu tiên của Lệ Yên Nhiên chính là, không phải bố đã vừa ý Lê Hương rồi chứ? Lúc này viện sĩ Khâu mang theo Lê Hương đi tới trước mặt Lệ Quân Mặc: “Lê Hương, vị này chính là Lệ tổng, con chắc không xa lạ gì nhỉ?”
Đôi mắt sáng trong của Lê Hương nhìn về phía Lệ Quân Mặc, sau đó nền nã mỉm cười: “Đương nhiên không xa lạ gì ạ, Lệ tổng, thưa bác ạ.”
Lệ Quân Mặc nhìn đôi mặt như ánh sao xoay chuyển kia của Lê Hương, gật đầu: “Không ngờ Lê tiểu thư ưu tú như vậy, bố mẹ của cô hẳn là dành rất nhiều thời gian và tâm huyết nuôi dưỡng cô thành tài nhỉ?”
Lê Hương không nghĩ tới Lệ Quân Mặc lại quan tâm tới cha mẹ của mình tới, cô cười nói: “Bố Lê mẹ Lam của con dĩ nhiên rất tốt rồi ạ.”
Ánh mắt Lệ Quân Mặc lóe lên, muốn nói gì, nhưng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính: “Bác Lệ, thật khéo quá, không ngờ bác cũng tới tham gia diễn đàn học thuật này đấy.”
Lệ Quân Mặc quay đầu, thấy được Mạc Tuân từ đối diện đi đến.
Mạc Tuân tới?
Mạc Tuân đến liền gợi lên tiếng xì xầm xôn xao, mau nhìn, Mạc tổng cũng tới?
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, Mạc Tuân chở cô tới đây, nhưng cô đã tạm biệt anh rồi mà, thế mà anh vẫn chưa đi, còn tham gia diễn đàn học thuật này.
Lê Hương đi lên trước, ngắng khuôn mặt nhỏ xinh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Mạc Tuân lấy chiếc áo khoác dài màu gạo từ trên cánh tay ra, anh cong môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt mà cưng chìu nói: “Ban nãy phát hiện ra áo khoác em để quên trên xe anh, sợ em lát nữa ra ngoài lạnh, nên anh tự mình đưa tới cho em đó.”
Áo khoác trên tay Mạc Tuân là của Lê Hương.
Mọi người nhanh chóng tổng kết được một tin tức quan trọng: “Thì ra Prof. Lê là ngồi xe Mạc tổng tới, thế nhưng người tài xế Mạc tổng này cũng quá không xứng chức, Prof. Lê suýt nữa đã đến muộn.”
Mạc Tuân câu môi: “Ban nãy trên đường kẹt xe.”
“À, đã hiểu đã hiểu.” Mọi người nhao nhao cười nói, ánh mắt ám muội còn lưu luyến trên người Mạc Tuân và Lê Hương.
Lê Hương giơ lên vén lọn tóc ra vành tai trắng như tuyết, vành tai của cô đo đỏ, dù sao da mặt cô cũng mỏng, đối mặt với sự trêu chọc của mọi người cũng rất ngại.
Lúc này viện sĩ Khâu cười khoát tay: “Được rồi, diễn đàn học thuật sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người vào chỗ đi! Lê Hương, đi theo thầy.”
Lê Hương chìa tay về phía Mạc Tuân: “Đưa áo khoác cho em, anh đến công ty đi!”
Mạc Tuân không đưa: “Anh ở đây chờ em, xong rồi thì cùng đi.”
Anh muốn ở chỗ này đợi cô? Mọi người nhanh chóng cười nói, “Thời gian của Mạc tổng là vàng là bạc, cho tới bây giờ đều là người ta chờ anh ấy, anh ấy không chờ người nào cả, thật đúng là là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không nghĩ tới Prof.
Hạ y thuật kinh người, ngay cả phục tùng bá đạo tổng tài cũng rất điêu luyện.”