Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 240
Cuối tháng sáu, Lê Hương phải đi quay ngoại cảnh cho phim hành động mới ở thành phố Cẩm Ngọc, Mạc Tuân chở cô ra sân bay dặn dò đủ thứ khiến Lệ Hương buồn cười.
– Em chỉ đi một tuần thôi mà… sao anh làm như em đi cả năm không về vậy?
– Một tuần là nhiều rồi đó. Cuối tuần anh sẽ đến Cẩm Ngọc. Ngày nào cũng phải nhắn tin, gọi điện cho anh đấy.
– Em biết rồi. – Lê Hương hôn môi Mạc Tuân để từ biệt.
Huỳnh Tôn kéo hành lý cho Lê Hương, chào Mạc Tuân rồi hộ tống cô vào sân bay. Cao Thùy đã đến từ trước, ba người cùng nhau làm thủ tục check in để lên máy bay đi Cẩm Ngọc. Huỳnh Tôn học làm quản lý cũng ngon rất nhanh, hơn nữa
còn kiêm luôn vai trò vệ sĩ và lái xe, vô cùng thuận tiện. Mạc Tuân có thể yên tâm vì Huỳnh Tôn và Lê Hương thực sự chỉ là bạn bè bình thường, không có chút mờ ám nào. Còn Thẩm Hoa thì thả nổi Huỳnh Tôn vì thừa biết y không dám phản bội cũng không có tâm tư mà phản bội.
Lê Hương bay đến thành phố Cẩm Ngọc, nhận khách sạn xong lập tức mang kịch bản ra đọc, học thuộc lời thoại, đào móc cả loại biểu cảm và sơ hở trong lời nói của Phương Lưu, phản diện ác độc mà cô thủ vai lần này. Phương Lưu luẩn quẩn bên cạnh nam chính, giúp đỡ anh ta làm bao nhiêu chuyện tốt, cứu nam chính khỏi hiểm cảnh không dưới hai lần nhưng phút cuối lộ ra bộ mặt thật rằng cô ta chỉ muốn lợi dụng nam chính để tìm kiếm kho báu của Phương gia đã bị chôn vùi trong lòng đất từ lâu.
Phương Lưu là một kẻ máu lạnh có vẻ bề ngoài ngọt ngào. Máu lạnh thì Lê Hương không có nhưng vẻ ngoài ngọt ngào thì cô có. Chỉ cần diễn lại chính bản thân mình trước năm hai mươi tuổi là có ngay vẻ ngọt ngào, thanh thuần, trong sáng. Phương Lưu còn được nam chính nhắc đến với nữ chính như một người chính trực và tốt bụng. Vậy thì ánh mắt phải là ánh mắt của nhân vật chính diện, đánh lừa cả độc giả, để tới phút cuối họ vẫn như nam chính, nghĩ cô ta là người tốt.
Lê Hương lăn lộn trong khách sạn hết ngày
đầu tiên, ngày thứ hai thì bắt đầu các cảnh quay dã ngoại, chủ yếu là quay trên mô tô, rượt đuổi làm màu rồi dùng kỹ xảo ghép lại. Cô ngồi phía sau diễn viên hành động, diễn đi diễn lại trước máy quay được cần trục nhấc lên cao, nhào xuống, lấy các góc độ khác nhau và flycam bay vù vù trên đầu.
Cảm giác đóng phim hành động hoàn toàn khác so với phim truyền hình. Lê Hương có kinh nghiệm diễn hành động một lần rồi nên cô không mấy bỡ ngỡ, làm theo tất cả chỉ đạo, từ vẻ mặt đến lời nói, qua truong rất nhanh. Nữ chính không được thuận lợi như vậy vì diễn viên vào vai nữ chính lần này chỉ là một tiểu hoa đán phải lưu lượng mới bạo hồng, không có kinh nghiệm diễn phim hành động. Mà thực chất khả năng diễn xuất của cô bé
Gia Kỳ đó cũng không ra sao. Ngoài việc trợn mắt lên tỏ ra ngây thơ thì không còn gì khác. Dù chỉ kém Lê Hương hai tuổi nhưng Giai Kỳ chủ yếu đóng phim thanh xuân vườn trường và thủ vai học sinh cấp ba trong các phim gia đình thời hiện đại.
Thành ra Lê Hương được trở về khách sạn rồi Giai Kỳ và Đỗ Hoàng Long, diễn viên đàn anh thủ vai nam chính vẫn còn phải ở lại quay.
Lê Hương tắm rửa, dùng bữa tối mà Cao Thùy mua cho ở trong phòng rồi tiếp tục đọc kịch bản. Các cảnh quay bên ngoài không yêu cầu đối thoại nhiều nhưng cô vẫn cứ học thuộc trước kịch bản của các cảnh sau để sử dụng hình thức