Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 231
“Công tử tỉnh, để Tố Phụng hầu hạ ngài rời giường.” Tố Phụng từ bên ngoài bước vào, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười mềm mại.
“Không cần đâu.” Hàn Băng bước xuống giường, từ chối sự hầu hạ của nàng ấy, tự nhận lấy khăn mặt. “Ngươi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, vậy Tố Phụng xin phép ra ngoài trước, nếu công tử có gì sai bảo xin hãy gọi tên tiểu nữ.”
Đợi cho cánh cửa đóng hẳn lại, Hàn Băng mới móc ra một lọ dược thủy, đổ vào chậu đồng chứa nước ấm, lại nhúng khăn mặt vào.
Dùng khăn mặt vẫn còn ẩm ướt lau đều khuôn mặt, Hàn Băng từ bên góc trái bóc ra một lớp da mỏng manh, khuôn mặt nguyên gốc của nàng cũng dần hé lộ.
So với hai năm trước, dung nhan hiện tại của nàng đã bớt đi chút ngây ngô, thay vào đó là chút trưởng thành của tuổi mười sáu, sự xinh đẹp đến rung động lòng người của những nụ hoa bắt đầu hé nở.
Đúng lúc Hàn Băng vắt khô khăn mặt định lau lên thì cánh cửa bên ngoài đã bị đẩy vào, Tư Đồ Vũ Thiên đứng ngược ánh sáng dùng ánh mắt không chút kiêng dè mà nhìn thẳng nàng.
Hàn Băng mím môi ngay lập tức cúi đầu, dùng khăn mặt che đi một nửa mặt dưới. “Ngươi vào sao không gõ cửa? Mau đi ra ngoài!”
Tư Đồ Vũ Thiên không nghe lời nàng nói mà ngược lại đưa tay đóng cửa lại, từng bước tiến đến gần Hàn Băng, vô cùng tự nhiên mà cầm lấy khăn mặt trong tay nàng. “Để ta giúp nàng rửa mặt.”
“Không cần, tự ta có thể, ngươi buông tay ra!”
Không để tâm đến sự phản kháng của Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo kéo nàng ngồi lên đùi hắn mạnh mẽ ôm eo nàng, bàn tay còn lại cầm lấy khăn mặt ấm áp chậm rãi men theo xương quai hàm, nhẹ nhàng lau.
Hàn Băng mím môi lại, hạ mắt không nhìn hắn, trái tim đột nhiên đập lên thình thịch khiến nàng có chút hoảng hốt, trong lòng thầm sợ đối phương sẽ nghe thấy nhịp tim đập mất khống chế của bản thân.
“Băng Nhi càng lớn càng xinh đẹp rồi!” Tư Đồ Vũ Thiên sau khi tỉ mỉ lau sạch gương mặt khuynh thành của nàng liền mở lời cảm thán, ngón tay thon dài khẽ xoa nắn bên má Hàn Băng một hồi, xúc cảm tốt đến hắn không lỡ buông tay.
“Ðược rồi.” Hàn Băng nắm lấy bàn tay của mỗ lưu manh nào đó, giãy giụa muốn rời khỏi lòng hắn lại đột nhiên bị đối phương bế đặt lên mặt bàn. “Ngươi… muốn làm gì?”
“Tất nhiên là nụ hôn chào buổi sáng rồi!” Tư Ðồ Vũ Thiên tà mị cười, cố định gáy của nàng rồi hôn xuống.
“Không được, ngươi…”
Những lời từ chối chưa kịp phát ra đã bị ép xuống, Hàn Băng hoàn toàn bị động tiếp nhận nụ hôn đầy bá đạo của hắn, bàn tay nhỏ nhắn đánh lên vai Tư Ðồ Vũ Thiên vừa giống như gãi ngứa vừa giống như mời gọi, càng khiến động tác của hắn thêm càn rỡ kịch liệt.
Tiếng nước giao thoa vang lên cực kỳ rõ ràng làm cho Hàn Băng vô cùng ngại ngùng, ngay cả lỗ tai và cần cổ cũng biến thành màu đỏ hồng đáng yêu.
Tư Ðồ Vũ Thiên thật sự yêu chết dáng vẻ này của nàng, chỉ hận không thể một ngụm nuốt nàng vào trong bụng để không ai nhìn thấy cảnh sắc đặc biệt tuyệt mỹ này!
Ngay khi được trả lại tự do hít thở Hàn Băng liền nghiêng đầu tránh đi, bàn tay ngay lập tức che lại đôi môi sưng lên vì bị cắn, ánh mắt tức giận nhìn Tư Ðồ Vũ Thiên lên án.
“Nếu nàng còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sợ bản thân sẽ không nhịn nổi mà nhào đến ăn nàng mất!” Hắn chống hai tay ở cạnh bàn, giam Hàn Băng ở giữa, ánh mắt hơi tối đi.
Nghe được lời Tư Ðồ Vũ Thiên nói nàng ngay lập tức đánh mắt đi chỗ khác, âm thanh mơ hồ vang lên qua bàn tay. “Ngươi… vô lại! Mau tránh ra!”